Thơ: Trừ Đi

29/04/200500:00:00(Xem: 8299)
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu " Một nửạ
Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết đi rồi !
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ.
Tôi giết cái cánh sắp bay... trước khi tôi viết,
Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn Mặt trời lên trên biển,
Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể.
Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình.
và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi "
Không phải !
Nhưng cũng chính là tôi - Người có lỗi !
Đã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình !

Chế Lan Viên (Rút từ Di cảo)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mỗi ngày tôi lên rừng lượm hái, lo nhặt chút gì về cho con
Chiến tranh tàn Để lại những nấm mộ vô danh
Đôi mắt sắc như hai thanh bảo đao nằm xếch hiên ngang như cười
Tam thập niên tiền học khổ không Kinh hàm đôi lũy ám tây song
những ngày tháng chạp về tăng phái Phan Thiết kề xuân, lạnh cóng xương
Trái sầu riêng mang nhiều gai nhiều cạnh Đời mẹ già
Chẳng là, mấy hôm rồi bà cụ cứ “nghe như có tiếng
Em ơi anh nhớ rõ từng mũi kim sợi chỉ Như những vì sao lấp lánh trên thân đêm
Năm xưa Tây tiến nay Đông tiến Sao nhớ cho vừa sao nhớ ơi
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.