Thơ: Trừ Đi

29/04/200500:00:00(Xem: 8332)
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu " Một nửạ
Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết đi rồi !
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ.
Tôi giết cái cánh sắp bay... trước khi tôi viết,
Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn Mặt trời lên trên biển,
Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể.
Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình.
và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi "
Không phải !
Nhưng cũng chính là tôi - Người có lỗi !
Đã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình !

Chế Lan Viên (Rút từ Di cảo)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôi thối tột cùng nước sơn hào nhoáng
Thân này hữu hạn, Cứ mãi gom vào
năm mới hai ngàn lẻ năm... và em yêu! đừng quên nghĩ đến rừng nghịch
Xin chắp tay, cho hòa bình trở lại Đừng gieo chi những tranh chấp hận thù
Mày cứ về đi ăn gạo mới Ăn tình mật ngọt của quê hương
Một buổi chiều, tôi viếng thăm nghĩa trang quân đội Từ nghĩa trang, tôi thấy mặt mũi khắp mọi chiến trường
Những tờ thư cũ tôi vừa thấy Màu giấy vàng hoe em tóc hoe
nhìn cảnh bà tiền hiền âu cơ nhọc thân mang trăm trứng mà không khỏi kinh
Xin chắp tay, cho hận thù chấm dứt ! Đừng gieo chi cái chết đến dân lành
Đi đâu mất rồi hởi những Chuyên Chư Cho ta thấy hùng tâm và con dao chủy thủ
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.