Thơ: Trừ Đi

29/04/200500:00:00(Xem: 8298)
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu " Một nửạ
Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết đi rồi !
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ.
Tôi giết cái cánh sắp bay... trước khi tôi viết,
Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn Mặt trời lên trên biển,
Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể.
Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình.
và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi "
Không phải !
Nhưng cũng chính là tôi - Người có lỗi !
Đã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình !

Chế Lan Viên (Rút từ Di cảo)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
chiến khu lạnh, chỉ còn anh nằm đó nắm xương tàn vất vưởng với cỏ cây
Tôi vẫn biết em buồn bên mái lá Hàng bụp thưa đôi búp nhú ơ hơ
Em có biết lòng anh như nắng mới Hồn bâng khuâng nhìn những lá cây vàng
Rồi mai bỏ núi về trời Dấu trong lửa đạn buồn rời quê hương
Dễ có một ngày ta trở lại Bồng Sơn xa qúa cuối trời xa
thư bạn gửi từ vùng kinh tế mới đến tay ta hơn sáu chục ngày dài
Mặt trời đã lặn từ lâu nhưng trăng chưa mọc Bầu trời thăm thẳm chỉ có những vì sao lấp lánh
Ta ngồi bên dòng sông, Nhìn đời mình trôi chảy
Lời này là lời mỗi ngày tôi đọc, mỗi ngày tôi ca, tôi hát, tôi nhẩm,
Thật tình khi tháng Tư đi qua không ai biết có nhiều điều đáng
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.