Thơ: Tự Đọan

20/04/200500:00:00(Xem: 7590)
sớm mai lăn cổ xuống giường
với tay đụng phải vô thường bóng đêm
mắt còn nhắm, mở chưa quen
mà thân đã giạt ra miền phù sinh
ờ sao bốn bể dập dềnh
ngó mây mây nổi ngó mình mình trôi
ngó sầu rượu nhạt cơm ôi
sao đi sao ở sao dời núi non "
ngó riêng một khối tình mòn
đẹp xưa môi má ẩn hồn trúc mai
khổ tân lệ đã chào mời
giọt nằm cuối cuộc tan vơi tạc thù

Hoàng Xuân Sơn (tự đoạn)
(Vuông Chiếu Luân Hóan -- http://66.57.23.229/LuanHoan/00lh.htm)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôi thối tột cùng nước sơn hào nhoáng
Thân này hữu hạn, Cứ mãi gom vào
năm mới hai ngàn lẻ năm... và em yêu! đừng quên nghĩ đến rừng nghịch
Xin chắp tay, cho hòa bình trở lại Đừng gieo chi những tranh chấp hận thù
Mày cứ về đi ăn gạo mới Ăn tình mật ngọt của quê hương
Một buổi chiều, tôi viếng thăm nghĩa trang quân đội Từ nghĩa trang, tôi thấy mặt mũi khắp mọi chiến trường
Những tờ thư cũ tôi vừa thấy Màu giấy vàng hoe em tóc hoe
nhìn cảnh bà tiền hiền âu cơ nhọc thân mang trăm trứng mà không khỏi kinh
Xin chắp tay, cho hận thù chấm dứt ! Đừng gieo chi cái chết đến dân lành
Đi đâu mất rồi hởi những Chuyên Chư Cho ta thấy hùng tâm và con dao chủy thủ
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.