Thơ: Tự Đọan

20/04/200500:00:00(Xem: 7541)
sớm mai lăn cổ xuống giường
với tay đụng phải vô thường bóng đêm
mắt còn nhắm, mở chưa quen
mà thân đã giạt ra miền phù sinh
ờ sao bốn bể dập dềnh
ngó mây mây nổi ngó mình mình trôi
ngó sầu rượu nhạt cơm ôi
sao đi sao ở sao dời núi non "
ngó riêng một khối tình mòn
đẹp xưa môi má ẩn hồn trúc mai
khổ tân lệ đã chào mời
giọt nằm cuối cuộc tan vơi tạc thù

Hoàng Xuân Sơn (tự đoạn)
(Vuông Chiếu Luân Hóan -- http://66.57.23.229/LuanHoan/00lh.htm)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
vừa mãn tù gông năm bảy chín con về lạy Mẹ để ra đi
Chạy tới chạy lui, chạy xin gõ cửa, năn nỉ anh sứ, níu áo chị sứ,
Mặt trời vừa lặn trên biển Đông Ta quay nhìn lại phút sau cùng
Mộng có còn không một chớm đông Nhà ai con gái khóc chưa chồng
sao ta bỗng chốc điên cuồng bỗng say ngây ngất, bỗng buồn rứt ray
Bờm rằng bờm chán lắm rồi! Những lời ngon ngọt loại người phú ông
Nhớ những ngày xuân nắng nhẹ dòn Ta về nghe gío quyện đôi chân
Xa rồi cũng buồn mơ ngày trở lại Mái nhà xưa con ngõ hẹp bùn lầy
Tôi có tên bạn ở quê nhà nghèo không kể xiết, vẫn lang thang mỗi ngày
Một mai về lại tam biên đó Hãy uống dùm tao suối nước xanh
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.