Thơ: Tự Đọan

20/04/200500:00:00(Xem: 7584)
sớm mai lăn cổ xuống giường
với tay đụng phải vô thường bóng đêm
mắt còn nhắm, mở chưa quen
mà thân đã giạt ra miền phù sinh
ờ sao bốn bể dập dềnh
ngó mây mây nổi ngó mình mình trôi
ngó sầu rượu nhạt cơm ôi
sao đi sao ở sao dời núi non "
ngó riêng một khối tình mòn
đẹp xưa môi má ẩn hồn trúc mai
khổ tân lệ đã chào mời
giọt nằm cuối cuộc tan vơi tạc thù

Hoàng Xuân Sơn (tự đoạn)
(Vuông Chiếu Luân Hóan -- http://66.57.23.229/LuanHoan/00lh.htm)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Về đây để ngồi những ngày thứ hai thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu
Tôi thấy rồi anh, lê đôi nạn gỗ Tôi thấy rồi anh, rê chiếc xe lăn
Năm năm trở lại Sài Gòn Chiều nay trời không có nắng
Trong hố xương những con bò nằm nhai lại tiền kiếp. Câu hỏi lớn:
Thành phố buồn run nóc giáo đường Chiều qua Phương Qúi nắng vương chân
Quay lại, nhìn ngang, chen vào, bị lấn ra. Thác người xô đẩy, lũ lượt theo
Ấy dòng sông Trẹm tôi quen Nắng cao để lắng vị phèn đỏ hoe
Khi qua Nam Hải thề trên sóng Cắm lại cờ xưa ở cổ thành
Về cộng đồng của những con chim, những công dân thế giới; thật thú
Đêm nay lữ khách không còn rượu Nên mộng làm sao đẹp với trăng
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.