Pandemic

08/08/202011:01:00(Xem: 3696)

Không ai muốn thấy điều lẫn tránh

của mùa tai ương

cuộc sống không dễ dàng

thu hẹp đến độ không ngờ

người người nhìn nhau bên kia lằn ranh giới hạn

ai cũng phải tìm về

một nơi mà một thời

người ta gọi là tổ ấm!

và một thời từng bẳng lãng quên

bằng những biện minh có thật 

là nơi trú ẩn

hay chỉ một nhà tù?

mà tự do

không nơi biểu hiện

chỉ còn là khẩu hiệu phóng túng

trên tiếng cười reo đắc thắng của tuổi trẻ hôm nay

không tự do tự nguyện

hay bắt buộc tự do?


Không phải ai cũng muốn

vì người ta không thể ác tâm với chính mình

lại dễ dãi với điều đớn đau giấu mặt

vì tự do không thể nói,

không thể định nghĩa, 

mà chỉ có thể hiểu và tự hỏi 

sống không thể thiếu tự do 

nhưng hôm nay

cái chết có quyền tự do chọn lựa?

bên kia quê nhà/ai cũng có một quê nhà!

bao con người có quyền tự do chọn lựa?

hay chính trị đào sẵn cho mỗi người

một nấm mồ tự do dân chủ? 

thế nên

chúng ta cứ phải lưu đày trên chính quê hương

hay lang thang khắp nơi

mà không bao giờ được tự do chọn lựa?

 

pandemic hôm nay 

bắt đầu

cuộc đầu phiếu vĩ đại

cho những giá trị con người

từng bị mất cắp

từng bị chôn vùi

dưới đống tro tàn ngụy tín

hay bị lừa đảo, sang đoạt vào tay bọn cơ hội

liệu có quá trễ cho con người, 

cho bao quê hương, 

cho những đất nước

sống thường trực với sự khuynh đảo chính trị

của lũ mị dân, độc tài, đạo đức giả

là thứ pandemic kinh niên của nhân loại

năm nay không ai bầu

coronavirus 

đại biểu

cho nỗi khốn cùng loài người

đắm chìm trong thời mạt vận đạo đức

chết đuối luân lý trong đống bùn sình chính trị tai ương 

trong khi

chiến tranh chưa đủ cho con người 

nhận ra bàn tay đẫm máu của mình

Và lầm lẫn giữa sự kiêu ngạo truyền thống

Với hạnh phúc có từ sự yêu thương, khoan thứ,

ân cần tử tế với nhau

như

tay trái cầm súng

tay phải ban phát thực phẩm 

và trên đầu môi chót lưỡi gia ân

thì bóng tối sau lưng mỗi người

là huyệt mộ đào sẵn

của những kẻ đại diện

cho quyền lợi số đông

chờ kết cuộc một lời hứa hẹn!


Pandemic

bàn tay công lý

dành cho lũ người

phung phí không chút tiếc thương

lòng trắc ẩn một thời thượng đế 

khai sinh ban cho họ bóng tối hôm nay

đã chôn vùi bao khát vọng thiết tha

dành cho thuở chào đời

bập bẹ tiếng kêu yêu thương,

nụ cười hi vọng

tiếng khóc bình minh cuộc đời

và vinh danh khốn khó để

vượt qua những tường thành 

dị biệt hôm nay

có bao cái chết bất minh?

trong ánh sáng le lói công lý què quặt

soi qua khe hở quyền lực

tai vang tiếng kêu hấp hối của nạn nhân

“tôi không thở được!”

Vì bị đè dưới sức nặng của kỳ thị chủng tộc, 

nên hòn đá Pandemic

đang trở thành quả núi 

trên vai mọi người

cho mùa địa ngục

cho thời tai ương

mà Sisyphus phải vác trên lưng

leo lên đỉnh núi cao cốt ném bỏ nỗi cùng khốn con người 

rồi xuống núi nhặt lên như niềm hi vọng

để tiếp tục chịu hình phạt 

vì dám lừa bịp đánh tráo cái chết 

với sự sống muôn đời bằng chính 

những giá trị một thời vun đắp 

pandemic

di sản của những phản bội 

tráo trở con người hôm nay!


lê lạc giao

8/2/2020

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tập thơ Hoa Diên Vĩ Hoang Dại (The Wild Iris) ấn hành năm 1992 đã mang lại giải thưởng Pulitzer cho thi sĩ Louise Gluck. Trước khi lãnh giải Nobel văn chương năm 2020, bà đã là một thi sĩ nổi tiếng, Đoạt một số giải thưởng và tước hiệu quan trọng, như Thi sĩ Công huân quốc gia năm 2003-2004. Bạn đọc có thể tải xuống nguyên tác phẩm The Wild Iris, Hoa Diên Vĩ Hoang Dại của thi sĩ Nobel Louise Gluck như món quà đầu năm của Ngu Yên gửi tặng.
LTS - Tại Lễ Đăng Quang của Tân Tổng Thống Biden hôm qua ngày 20 tháng 1, 2021, một hình ảnh tươi sáng gây xúc động và được nhắc đến và khen ngợi, được “shared” nhiều nhất trên các trang mạng xã hội là đoạn nhà thơ trẻ Amanda Gorman, 22 tuổi, từ Los Angeles bước lên đọc bài thơ do chính mình sáng tác. Amanda là nhà thơ trẻ nhất, và là thơ thứ năm đọc thơ trong Lễ Đăng Quang Tổng Thống, nối gót 1. Robert Frost (Lễ Đăng Quang của TT John F. Kennedy, 1961), 2. Maya Angelou (Lễ Đăng Quan của TT Bill Clinton, 1993), 3. Miller Williams (Lễ Đăng Quan của TT Bill Clinton, 1997), 4. Elizabeth Alexander (Lễ Đăng Quan của TT Barack Obama, 2009). Việt Báo mời độc giả đọc “Ngọn Đồi Chúng Ta Leo”, bản Việt ngữ của nhà thơ/dịch giả Lưu Diệu Vân.
Này, ông Đào Tiềm, / lâu quá rồi, / từ lúc chia tay ở Việt Nam. / Ông sang Mỹ hồi nào? / Đêm qua, / từ chồng sách cũ chui ra, / nhìn thấy ông / tôi vô cùng hổ thẹn. / Bốn mươi tuổi ông đã đi về. / Bảy mươi tuổi tôi vẫn còn nấn ná. / Trách nhiệm / không phải của mình mà dây dưa. / Nợ nần / không phải của riêng mà ráng trả. / Ông tìm đến Suối Hoa Đào. / “Từ người già tóc bạc, / tới trẻ để trái đào, / đều hớn hở vui vẻ.” (**)
Ngồi nhìn nhau, khôn xiết biệt ly / Lắng nghe gió hát, giọng thầm thì: / Đời chớp tắt, người đi kẻ ở / Mấy mùa ly loạn, đỏ phong thi / Đỏ phong thi, khóc lá chiên đàn / Vườn xưa lót ổ, tiếng chim tràn / Hồn ai đó, sương tan ngoài ngõ / Bông dại ướt chiều, mây tím than Mây tím than, bóng mộ tím bầm Ma quen ma lạ, miểu sầu câm Ngơ ngác đau, rồi ngơ ngác hỏi Rưng rưng cát bụi, nắng thương thầm
Khi viên đạn đã bắn ra,/ đừng hy vọng lấy lại, / đừng thất vọng / nếu không trúng đích. Nếu cây súng / có trí não, có tâm tư, / lời nói là viên đạn / gây thương tích. Người là một loại súng liên thanh. / Khạc đạn từ lúc thức dậy / cho đến tận chiêm bao. / Bắn nhiều hơn suy nghĩ./ Bắn kẻ địch. / Bắn luôn đồng minh. / Khi lời đã nói ra, / đừng thất vọng / nếu không có hiệu quả, / đừng hy vọng sẽ thay đổi ý nghĩa. Những người hiếm quí tự bắn mình, / nhiều hơn bắn người khác. / Ai có đánh máu, / mới hiểu máu khóc. / Người tự bắn mình, / phải tập mọc nhiều trái tim / khắp thân thể. /
dù gì rồi cũng phải đi vào lòng đêm những bờ môi và ngón tay trò chuyện / luôn khởi đầu bằng lời nói / vinh danh tình yêu đủ mọi hình dáng / những ngôi sao rơi xuống từ bầu trời / sáng trên tay những người đàn ông và đàn bà / bốn mùa thu đông xuân hạ
Sống có dơ hay không do trong lòng. Lòng lúc nào chẳng dơ, vì vậy, lòng đâu có mặc quần áo.
Chừng này tuổi, con mới hiểu, vì sao mẹ nhẫn nhục, cha thường mỉm cười. Thuở xưa, anh em làm tay chân trìu mến nâng đỡ. Thời nay, anh em vẫn tay chân, nhưng tay cào chân, chân đá tay.
tôi thấy mẹ tôi bay từ tầng cao và bà nhẩn nha la đà không muốn chạm mặt đất. những ngày cuối năm mẹ xúng xính trong áo ấm và khăn quàng cổ. mẹ vẫy tay tôi như mọi khi và cũng như mọi khi tôi cất tiếng gọi mẹ. tôi nghĩ mẹ nghe tôi vì sau bao năm tôi vẫn ở trong quỹ đạo mẹ vẫn còn thấy mẹ lướt thướt vẫy tay từ tầng cao vào những ngày cuối năm.
Vắng vẻ công viên đìu hiu quán xá / Những con đường rưng rức gọi nhau / Chờ tiếng chân đi. Như bờ đê chực vỡ / Có tiếng nhạc về rung hoa hè phố / Ai một mình đứng hát thánh ca / Trước giáo đường im lìm khép cửa*