Những Con Bài

02/02/202220:08:00(Xem: 1769)

minh hoa truyen DuongNghiemMaua-1
Minh họa: Đinh Cường

 


ván bài thượng đế chia rất vội

cuộc chơi, trong lượng trời đất chưa tới nửa giây

 

trên bàn tay Eve

những con bài hát và nhảy múa khi máu Abel nhuộm

khi Cain lang thang trên đất đá nghịch thù

 

dấu ấn của Cain còn trên trán em

em trai theo cha bắt cá trên bãi bùn nước lợ

đất thập thò kéo bàn chân đó

em cười

con dao cứa: nụ cười

 

tôi giơ tay gọi trận mưa  

gọi dòng sông cuồn cuộn dâng. gọi nước ào ào đổ vào con lạch nhỏ. vào bãi bùn mặn chát mồ hôi. gọi em đứng thẳng lên. đỉnh núi. biển chạm trời

nhưng trái tim tôi không quyền phép bàn tay tôi bất lực

trán còn in dấu ấn

những con bài giương mắt nhìn em

 

và em, em gái lớn lên trên mảnh đất còi

ngày mẹ cha đem em vào đời những con bài xám đã thì thầm lời rủa sả

đóa hoa không màu. dòng nước ngọt không bao giờ tới. lời thở than rời rã

mầm hờn ghen trong Cain nằm đâu đó

 

tôi xòe bàn tay gọi màu vàng

gọi màu cam màu đỏ của ráng chiều. gọi màu xanh của mây trưa. ôm hôn những cánh mỏng phía trên đầu gió

nhưng trái tim tôi không quyền phép bàn tay tôi quá nhỏ

đóa hoa không màu

những con bài giương mắt nhìn em

 

bùn và mảnh đất còi lặng yên

thượng đế lặng yên

 

trong lượng đất trời cuộc chơi rất ngắn

có những con bài không được chia: trên trán Cain dấu ấn

em gái em trai, đưa tay ra cầm chúng

những con bài hình trái tim đấy quyền phép đợi em

 

kc Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vẫn mang tâm hồn hoang dại, ngu ngơ | Người lữ hành xuyên qua hai thế kỷ | Sao vẫn thấy | Xa lạ với chính mình | Trước những con đường | Trước phố chợ
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa
Tôi đến thăm một thành phố miền đông ngẩn ngơ trước rừng thu rực rỡ chiếc kiềng vàng trên áo cô dâu đỏ màu đau thương nơi đó cũng rất tươi...
Làm sao em vá vầng trăng khuyết | Rọi xuống đêm tìm một giấc mơ | Trăng ngã bóng ai ngoài hiên lạnh | Khe khẽ theo em dỗ giấc chờ...
hương môi thơm tuyệt cú mèo/ ngất ngây hồn vía bay theo mây trời/ bồng bềnh nào phải chơi vơi/ quen từ chướng nghiệp gẫm cười ngất ngư / cài khuy áo ngực hình như / với em tùng tiệm thặng dư ngôn tình / ô hay, nữ tính lặng thinh/ kiêu sa đi chứ để hình dung ta!
Về đây yêu thương những | Gió lạnh trên đồi mây | Lời người như kiếp bạc Vin hờ một ngón tay
Chuyện này không ăn ảnh | và phải mất nhiều năm. | Mọi ống kính đã đi | đến một cuộc chiến khác.
nghe thời gian chập chờn trên con sóng | lạc lối trong tạp âm tạp điệu tạp niệm | một ngày hụt hơi thất lạc cõi manga.
Mẹ lau nước mắt con thuyền | về nơi thuỷ phủ* | nợ | duyên | đắm chìm