Thơ Ngu Yên

01/10/202420:04:00(Xem: 1645)
ai ăn não đây
Ảnh minh họa



“Nóng hổi! Ai ăn não đây!”

 

Người chết mỗi ngày ít hơn người sinh ra.

Người ăn suốt ngày nhiều hơn người suy nghĩ.

 

Có bàn tay chỉ để mọc ngón.

Có bàn tay mọc cánh bay cao.

Có ngón chân chỉ kỳ mài cắt tỉa.

Có ngón chân giẫm nóng bỏng chông gai.

Có trái tim suốt đời bay phi cơ trốn tình ái.

Có trí tuệ mê vật chất xin giấy phép thiêng đàng.

Ai thở đời không có hối hận? rồi lặp lại.

Ai bước đời không đến cõi già? rồi làm trẻ.

Ai đứng đời địa chỉ nhà quàn? đừng sợ, hát lên.

Ai chưa đến tên trong danh sách đó? đổi tên.

Làm người khôi hài, đòi hỏi nhau nghiêm túc.

Bắt buộc nhau luật lệ.

Yêu thương nhau trả giá từ xu.

 

Sinh ra để chết - nhiều người sinh ra.

Ăn để đi cầu - nhiều người ăn luôn não.

 

 

Tro Cúng Nào Cũng Lạnh.

  

Tôi về thăm Việt Nam, mang theo nắm tro Mỹ.

Khi rời Việt Nam, mang theo nắm tro Việt.

Ghé Nhật du lịch, mua hũ cốt thủy tinh

Trộn lẫn hai loại tro, thử nghiệm.

 

Bất kỳ da màu gì

Kỳ cọ sẽ ra tro

Bằng chứng của chất chết.

Bất kỳ lòng người nào

Nhìn kỹ đều có tro

Cân đời sau nặng nhẹ.

Bất kỳ sống thế nào

Cuối cùng chỉ còn tro.

Đáng giá bao nhiêu?

 

Mỗi sinh nhật, tôi quan sát hũ tro.

Không thấy khác chút nào.

Mai kia hũ đất cúng

Mỹ-Việt lạnh như nhau?

 


Mù Không Thấy Kẽm Gai.

 

Ngày xưa có hai mắt. Bây giờ còn một.

Con kia bị nhiễm trùng trốn đi.

Bỏ lỗ trống chứa chiêm bao thất lạc.

 

Một con nhìn nửa đời, nửa người, nửa tình yêu.

Thấy một nửa phải chăng là thấy?

Mắt bên ngoài không thấy mắt bên trong.

Người luôn chăm giữ mắt bên ngoài.

Mắt bên trong phần đông hư hỏng.

Khốn nạn cho ai đui bên trong.

May tôi còn một mắt

May thấy được một nửa

Chân đi được nhờ mắt thăng bằng

Chột dễ chạy hơn mù.

Vậy mà đám mù tung hoành khắp nơi.

Là chủ nhân đám sáng mắt.

 

Hôm qua con mắt còn lại đau khẩn cấp

Vì thấy kẽm gai đâm xóc nắng trời.

 

Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vẫn mang tâm hồn hoang dại, ngu ngơ | Người lữ hành xuyên qua hai thế kỷ | Sao vẫn thấy | Xa lạ với chính mình | Trước những con đường | Trước phố chợ
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa
Tôi đến thăm một thành phố miền đông ngẩn ngơ trước rừng thu rực rỡ chiếc kiềng vàng trên áo cô dâu đỏ màu đau thương nơi đó cũng rất tươi...
Làm sao em vá vầng trăng khuyết | Rọi xuống đêm tìm một giấc mơ | Trăng ngã bóng ai ngoài hiên lạnh | Khe khẽ theo em dỗ giấc chờ...
hương môi thơm tuyệt cú mèo/ ngất ngây hồn vía bay theo mây trời/ bồng bềnh nào phải chơi vơi/ quen từ chướng nghiệp gẫm cười ngất ngư / cài khuy áo ngực hình như / với em tùng tiệm thặng dư ngôn tình / ô hay, nữ tính lặng thinh/ kiêu sa đi chứ để hình dung ta!
Về đây yêu thương những | Gió lạnh trên đồi mây | Lời người như kiếp bạc Vin hờ một ngón tay
Chuyện này không ăn ảnh | và phải mất nhiều năm. | Mọi ống kính đã đi | đến một cuộc chiến khác.
nghe thời gian chập chờn trên con sóng | lạc lối trong tạp âm tạp điệu tạp niệm | một ngày hụt hơi thất lạc cõi manga.
Mẹ lau nước mắt con thuyền | về nơi thuỷ phủ* | nợ | duyên | đắm chìm