Lục Bát Mùa Thu

03/10/202408:42:00(Xem: 1542)

 

Khanh Trường Phục Sinh
KHÁNH TRƯỜNG - PHỤC SINH II (RESURRECTION II) # 3

 

 

Thu phai

 

Ngỡ

Ta phiêu dạt giữa đời

Cánh chim bạt gió

Cuối trời

Chân mây

Long lanh

Đọng giọt lệ này

Còn

Đôi mắt ướt

Vơi đầy

Quạnh hiu

 

Ngỡ chừng

Quên nhớ đã nhiều

Chỗ ngồi xưa

Phủ liêu xiêu

Lá vàng

Tháng năm

Bụi giũ bàng hoàng

Trong thênh thang lặng

Là mênh mang buồn

 

Gầy trơ

Từng ngón tay suông

Có gì đâu

Chỉ giọt mưa tuôn 

Ngậm ngùi

Gõ vào ký ức

Bời rời

Khua lên nỗi nhớ

Cho bồi hồi

Đau

 

Ngỡ

Trong tiếng gió

Xạc xào

Nghiêng chùng bóng thẫm

Một màu tà huy

Thời gian

Lắng lại những gì

Mà trên lối nhỏ

Xanh rì

Rêu phong.

 

 

 

Thu

Của kiếp người 

 

Đục trong

Một bến nước này

Nghiêng nghiêng

Giông

Bão

Đôi vai trĩu oằn.

 

Cũng đành

Một kiếp hổng nhan

Một mình

Với những đa đoan

… Một mình

Thấp cao

Từng bước chông chênh

Ai dìu em

Qua gập ghềnh

Trần gian

Ai ru em

Khúc muộn màng

Vỗ về em

Khúc lỡ làng

Xót xa.

 

Đôi khi

Ôm mặt khóc òa

Đứng trong mưa lạnh

La đà

Gió lay

Thèm nghe

Hơi ấm vòng tay,

Lời thì thầm…

Chỉ

Là đà gió bay.

 

Gỡ

Từng tờ lịch,

Cho ngày

Qua đi

Hết những đắng cay

Cõi đời

Qua đi

Bao nỗi ngậm ngùi

Để dòng nước mắt

Cùng người

Tiễn nhau

  

 

 

Thu tím

 

Về nghe

Bất chợt mùa thu

Có màu lá đổi

Rực ngang góc trời

Mây trắng

Trong mắt trông vời

Nhớ người áo trắng

Ơi,

Người xa xưa.

 

Vu vơ

Từng ngọn gió đùa

Vờn trong lặng lẽ

Tóc lùa

Trên vai

Chẳng còn xanh

Sợi vắn

Dài

Thời gian

Như bóng câu

Bay,

Cho dù…

 

Ừ thì

Vẫn là mùa thu

Sao nghe lạ lẫm

Mịt mù dấu xưa

Nhớ thương

Nhớ mấy cho vừa

Một màu thạch thảo

Nhẹ đưa

Trong chiều

Tím hoang vắng

Tím cô liêu

Rưng rưng

Từng đoá hoa

Man mác buồn

Lặng cùng

Muồn muộn chiều hôm

Nghe rất khẽ

Thoáng hương thơm

Bên thềm

Vườn hiu hắt

Bóng tối chườm

Có con đom đóm

Lạc loài bay ngang.

 

Với tay

Khêu ngọn lửa tàn

Sưởi cho ấm

Một chút buồn

Lênh loang


 
 

Biển Cát 

( SC )

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
anh vẫn đi trên con đường | vắng bóng hoàng hôn đời mình | đôi cánh tay nối dài đại lộ lê thê | sương khói mùa thu không về
Người Việt Nam giã từ vũ khí nhưng không vĩnh biệt chiến tranh. Có hai lý do: cuộc xung đột hai mươi năm chưa bao giờ được các bên tham dự giải quyết xong về mặt lý thuyết. Những tranh cãi không nguội đi, các khác biệt chưa giảm bớt, nguyên nhân là tồn tại những quan điểm khác nhau về ý nghĩa của chiến tranh. Căn nhà của dân tộc như bị ma ám. Thứ hai, cuộc chiến tàn khốc và kéo dài, vinh quang và nhục nhã, quá cay đắng và hào hùng, quá mất mát, hiểu lầm, hối tiếc. Vết thương ấy đã sống quá lâu. Nó không cam lòng chết đi.
tràng hạt đắng rất vô vị | giữa hồ vẫn mượt gương sen | ngựa hí. bung rồi dây mã | tàn trăng. giũ một ánh đèn
Từ trên cây | Chúng ta không còn cần ăn trái cây nữa | Dù chúng thơm ngon | Chúng ta bước lom khom trên mặt đất | Bằng hai chân | Một chân đi trước | Một chân đi sau
Chúng tôi lạc nhau ở một ngã rẽ | mà chưa hề buông tay
Thơ Chủ Nhật của các thi sĩ Hoàng Xuân Sơn - Nguyễn Hàn Chung - Quảng Tánh Trần Cầm - Thy An
Tôi về đó chỉ cần em ôn lại | Chút mơi xưa xanh ngọn lá đương thì | Tim loạn nhịp cuồng yêu cơn vồ vập | Cả sa bàn trên gân mạch li ti
Ngày mai, tôi ra đi. | Đêm nay ngồi một mình với thức. | Tự hứa với lòng, sẽ im lặng từ đây. | Sẽ vô ích, sẽ thất vọng, sẽ gây thêm thù oán.