n h ớ g ì

17/10/202421:40:00(Xem: 1354)
Frank Dale
Frank Dale
(from Tong Viet Cuong Collection)

 

Frank Dale (from Tong Viet Cuong Collection)

 

 

Người về mãi gọi núi

Vách sầu đứng bên kia

Âm vực trầm vô vọng

Nghìn thu mỗi đoạn lìa

 

Ai đẹp khô hồn lệ

Vang vang ngấn tỏ tình

Bụi gai trong tay áo

Rớm một mùa hiển linh

 

Về đây yêu thương những

Gió lạnh trên đồi mây

Lời người như kiếp bạc

Vin hờ một ngón tay

 

Một bàn tay nắn nót

Câu chữ vương tình si

Phù dung hoa trổ chạm

Thạch nham khối nặng trì

 

Lòng ai như than lửa

Bao lâu ngấm tắt lời

Lắng thinh tro tàn nguội

Ngắt. lạnh ngắt. lâu rồi

 

Đánh thức hồn nhau dậy

Bỗng tình thơ như nhiên

Cát bay theo đá chạy

Như khấp khởi xứ miền

 

Người đến rồi người đi

Vẫn ngón xưa hờ hững

Rồi cũng chẳng nhớ gì

Khúc hát thơ mường tượng

 

 

)(

@hxs.1oct24

 

 

T  H Ơ  L À

 

 

 

Tôi giú thơ trong túi áo

Lâu lâu liếc đọc bằng tay

Những con chữ có khi vênh váo

Nơi thăng hoa một cuộc tự đày

 

 

Ải chăng. [rằng thì là] rất nhọc

Ngay cả lúc thảnh thơi ngồi ruồi

Đoán mò bài thơ rơi xuống giếng

Lời mình. ý của họ. người ơi

 

 

Đừng lớn tiếng. ta đang đi qua bãi

Có thể con ma dưới nước, đầu cành

Chết chìm. treo cổ đều chánh niệm

Của chạp phô ảo tưởng hùng anh

 

 

Bạn viết được thơ xin giú kín

Cũng không cần có sắt hay bùn

Rất khổ sở khi đời phơi lộ

Buổi chiều cài cổ một cọng thun

 

 

Thì dù bươn qua ghềnh qua thác

Không rớt đâu. thơ không rơi đâu

Ví mà có ai thu nhặt được

Mở ra. chỉ thấy nỗi buồn rầu

 

 

)(

h o à n g x u â n s ơ n

30. 9. 24

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cứ chia hai phe tàn hại, nguyền rủa nhau, chém thương tích vào hồn dân tộc. Yêu nước nào sao không yêu nước mình?
Còn chút lương tâm nào không, sao nhởn nhơ, hưởng thụ, bỏ thí dân tộc? Học nhiều làm gì, chỉ phát huy ganh tị, muốn hơn người, sắc diện âm u, chải lóc, mang gương, thắt cà vạt, gọi là nhân phẩm?
Tháng lạnh, / Em chưa về cuối đông / Hỏi thăm lối sỏi, bụi gai hồng / Sỏi ngây ngô gội sương đêm trắng / Mai, thấy trồi xanh ngọn cỏ bồng
Con đường ven biển, mưa sa / Bỗng dưng thổn thức nhạt nhòa lệ rơi!? / Mưa hay lệ, / Hỡi tôi ơi! / Vầng trăng ngày ấy đầy vơi nỗi niềm / Đã xa? Hay vẫn hiện tiền? Đã quên?
Chuyện ngày xưa tự bến bờ / Phải rằng ngẫu nhĩ tình cờ gặp nhau / Mở ra một bến giang đầu / Khởi dòng tộc Việt quả bầu trăm con
Em mất một trăm ngày / Hương còn đầm khăn áo / Chị tung áo khắp nhà / Nỗi buồn không tiếng động
Không có khoảng cách không có khẩu trang lồng ngực không thở tim vẫn bang hoàng Tóc xanh tóc trắng nghiêng đầu vào nhau tuổi trẻ tuổi hạc cùng chia sợi sầu
Tôi vàng không trắng được đâu / cha con cháu chắt cũng màu đó thôi / trắng làm sao được hỡi ơi / vàng đen cũng đức Chúa Trời thai sinh
Một mai đây đất nước này trở lại / Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa, / Chúng ta cùng nối lại bản tình ca / Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.
Ngày săn giặc, ngoại biên tây tiến / Đêm Hạ Lào, tác chiến viễn phương / Ba lô, súng trận, sa trường / Tiếng quân reo, dấy biên cương ngút ngàn