n h ớ g ì

17/10/202421:40:00(Xem: 1346)
Frank Dale
Frank Dale
(from Tong Viet Cuong Collection)

 

Frank Dale (from Tong Viet Cuong Collection)

 

 

Người về mãi gọi núi

Vách sầu đứng bên kia

Âm vực trầm vô vọng

Nghìn thu mỗi đoạn lìa

 

Ai đẹp khô hồn lệ

Vang vang ngấn tỏ tình

Bụi gai trong tay áo

Rớm một mùa hiển linh

 

Về đây yêu thương những

Gió lạnh trên đồi mây

Lời người như kiếp bạc

Vin hờ một ngón tay

 

Một bàn tay nắn nót

Câu chữ vương tình si

Phù dung hoa trổ chạm

Thạch nham khối nặng trì

 

Lòng ai như than lửa

Bao lâu ngấm tắt lời

Lắng thinh tro tàn nguội

Ngắt. lạnh ngắt. lâu rồi

 

Đánh thức hồn nhau dậy

Bỗng tình thơ như nhiên

Cát bay theo đá chạy

Như khấp khởi xứ miền

 

Người đến rồi người đi

Vẫn ngón xưa hờ hững

Rồi cũng chẳng nhớ gì

Khúc hát thơ mường tượng

 

 

)(

@hxs.1oct24

 

 

T  H Ơ  L À

 

 

 

Tôi giú thơ trong túi áo

Lâu lâu liếc đọc bằng tay

Những con chữ có khi vênh váo

Nơi thăng hoa một cuộc tự đày

 

 

Ải chăng. [rằng thì là] rất nhọc

Ngay cả lúc thảnh thơi ngồi ruồi

Đoán mò bài thơ rơi xuống giếng

Lời mình. ý của họ. người ơi

 

 

Đừng lớn tiếng. ta đang đi qua bãi

Có thể con ma dưới nước, đầu cành

Chết chìm. treo cổ đều chánh niệm

Của chạp phô ảo tưởng hùng anh

 

 

Bạn viết được thơ xin giú kín

Cũng không cần có sắt hay bùn

Rất khổ sở khi đời phơi lộ

Buổi chiều cài cổ một cọng thun

 

 

Thì dù bươn qua ghềnh qua thác

Không rớt đâu. thơ không rơi đâu

Ví mà có ai thu nhặt được

Mở ra. chỉ thấy nỗi buồn rầu

 

 

)(

h o à n g x u â n s ơ n

30. 9. 24

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bờ hiên dĩ vãng xanh rờn nhung nhớ mà đau như có gai đâm vào da thịt một thời xưa ta ở nơi đâu trong ngôi nhà ấu thơ có hàng chè tàu chiếc cổng xi măng con đường đất đá trên bờ thành ấu thơ ta đã trèo lên ngồi vắt vẽo chân đánh đu hạnh phúc
Vĩnh Hảo, vốn dĩ là một nhà văn đa tài, từ cuối thập niên 1980's với những những tác phẩm mà chúng tôi ưa thích như: Thiên Thần Quét Lá (tập truyện), Núi Xanh Mây Hồng (truyện dài), Cởi Trói tập I & II (truyện dài), và Mẹ, Quê Hương và Nước Mắt (tập truyện), v.v... Ngoài ra, ông là một nhà báo, nhà thơ và hơn hết là một hành giả Đạo Phật nghiêm túc, từ tốn và chuẩn mực. Chúng tôi may mắn được xem ông như là một pháp hữu thân tín. Những gì cần nói, ông nói; những gì cần làm ông làm; thậm chí những gì im lặng, ông lại im lặng cũng vì lợi ích chung và cho số đông. Ông vốn nhẹ nhàng, thầm lặng nhưng nổi bật trong những gì ông để ý đến từ văn hoá, nghệ thuật, Phật giáo đến công cuộc hoằng pháp, và kể cả việc làm từ thiện ở miền sâu, miền xa tại Việt Nam.
Langston Hughes là một thi sĩ da đen nổi tiếng của Mỹ. Bài thơ này được xuất bản năm 1930, thời điểm của cuộc Đại Suy Thoái. Người da đen khi ấy vẫn chưa có quyền bình đẳng như bây giờ. Phải đợi đến phong trào Civil Rights vào thập niên 1960 luật pháp mới cho phép họ ăn chung bàn, ngồi chung chỗ với người da trắng... Bây và cả chủng tộc bây Hãy nhìn xuống nơi bây đang sống Mà xấu hổ. Hãy nhìn xuống những người da trắng Rồi nhìn lại mình Mà xấu hổ Rằng cái nghèo vẫn ngửa ngay ra đó, Rằng con ngu cái dốt cứ đẻ đầy ra đó
Tan sương đầu ngõ có đâu ngờ / Gặp lại ta là mây xanh lơ / Hôm nay tạnh ráo màu siêu thực / Bữa nọ òa bay sắc viễn mơ / Cảm tạ tình sau thương ý trước / Tri ân tâm đạo thấu huyền cơ / Biển dâu dẫu biết lòng chưa thỏa / Vẫn ngước trông lên lạy mịt mờ.
có thể chúng ta sẽ có thuốc chủng ngừa COVID-19 không lâu lắm / nhưng cũng cần có vắc-xin cho bệnh mù quáng, cố chấp / đất nước nầy đặt nền tảng trên người dân ̶ ̶ ̶ / of the people by the people for the people
“Chúng ta đến xứ sở này xa lạ / ra đi chưa hết lạ / nhưng không bao giờ thôi yêu mến / mặt hồ đại dương / căn nhà chở che hạnh phúc / lối mòn nhỏ ven rừng con ta bước tiên khởi tự do. / Đây là nơi chúng ta hàn gắn mình / Như thợ giày khâu vết thương há miệng / Sau đường dài ngập máu / sau đường dài ngập phân / sau chợ chiều cân xác chết chiến tranh / một triệu tiếng chuông không mua hết oan hồn. / Đây là nơi chúng ta sống đàng hoàng / và chết vào buổi chiều có cánh / bay về một xứ sở đã xa.
Từ em mắt biếc cười hiền / Mà nghe đau tận trong miền thịt xương / Mình không chung một con đường / Tháng ngày qua vẫn như dường ban sơ
Không thể về lại Hôm Qua / Để tránh lầm lỗi nào, ta đã làm / Thì Hôm Nay, hãy vững vàng / Chánh-kiến, mà sống đàng hoàng hơn thôi
tôi nhớ / trong mắt em / bầu trời xanh biếc miên man / mặc dù cơn bão rớt đem lại mưa sụt sùi cùng gió lạnh
Biển lung linh biển tình biển nhớ. / Biển vỗ về biển chở mối thương yêu. / Biển hiu hiu sóng nhẹ gió muôn chiều. / Cho liễu rủ bóng dừa nghiêng xõa tóc.