Ngũ Ngôn | Phúng Dụ. Mặt Đất. Bầu Trời. Em Và Anh

01/06/202500:30:00(Xem: 1474)
Tranh Tao Linh
Tranh Tào Linh


Ngũ Ngôn


Thơ 5 chữ có khi
Cụt mình như ngũ đoản
Tới lúc gọt hết thì
Một quả bóng làm loạn

Em cứ đá lăn đi
Về phía mặt trời mọc
Nơi tôi chẳng làm gì
Ngoài chải râu và tóc

Những hệ lụy cuộc đời
Có khi là hạnh phúc
Mỗi một phút gọi mời
Đau thương và ngã gục

Nơi phúc phần của đêm
Những giấc mơ lướt khướt
Xanh của rêu thật mềm
Thời gian và chiếc lược

Cục bộ ngũ ngôn. thơ
Năm lần năm là mấy
Một thiếu tháng bơ phờ
Mệt nhoài cùng thanh tẩy

Ô kìa. sáng láng ngươi
Ta là ta kỷ vật
Như một thoáng biếng lười
Trùng dương buồn chật đất

)(

28.mai.2025

***

PHÚNG DỤ. MẶT ĐẤT.
BẦU TRỜI. EM VÀ ANH


Mặt đất của anh. và em ẩm
Ướt thì đêm chúng ta ngày hoang
Vu lên núi cấm hồn thương tật
Nguyền thề sắt son như hỏa hoàng

Bầu trời em, anh tuồng xa lạ
Lẫm lúa. đụn. kho rơm rạ vàng
Bạc chút đan xen mùa hột hạt
Mầm xúi cây lèn giữa hốc hang

Núi của đêm. và trăng lạc bước
Đi không cùng mùa êm sóng vai
Lưng đâu suất một vừng thiên thể
Vân nương cùng vẩn thạch bay dài

Ngắn như đào hoa tròng xác áo
Phơi rụng mùa mai vạn cánh chiều
Rơi đầy chạng vạng niềm hoang tưởng
Tượng tôi. hồn em dẫy niềm yêu

Thương cho tới bến trần ai nhọc
Khó lòng. thiệt khó lòng vậy thay
Đổi thì không biết ngày sau. sẽ
Là mồ chôn sâu uẩn dụ này.

••
h o à n g x u â n s ơ n
12 tháng 5, 2025

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
sau bấy nhiêu năm / con dốc không già hơn / không nghèo hơn / không trơ trọi hơn / nó chỉ biến / nó chỉ mất / không để lại một dấu tích...
tháng tư / mùa xuân trở mình / lung lay những ký ức và phế thải ngủ quên...
Trở về rồi, Thầy có thấy gì không? / Đôi mắt em, trên hàng cây phượng đỏ / Khi đầu hè hoa trổ bông rực rỡ / Sợ ngày chia tay lá khép chờ mong...
Chuyện tích xưa, nơi kinh thành Xá Vệ / Cung điện nguy nga, lộng lẫy cõi nhân gian / Vua Tịnh Phạn, trên ngai vàng tối thượng / Hoàng hậu Ma Da, ngôi phượng các uy nghi...
Mẹ giờ ở phía mây bay / Có khi tịnh độ phương Tây niết bàn / Có khi hồn phách miên man / Lối về quê với hàng hàng sương giăng...
em tôi sanh 7 tháng 5 / thua tôi năm tuổi / năm năm cuộc đời / rừng màu em mãi rong chơi / đêm rung hương bố / ngày vung cọ màu...
Nhã Ca với tập thơ đầu tay Nhã Ca Mới, đoạt giải thưởng Văn Chương Toàn Quốc về thơ năm 1965. Giải Khăn Sô Cho Huế (1969) đoạt Giải Văn Chương Toàn Quốc về văn năm 1970, và Tuệ Mai đã đoạt giải Văn Chương Toàn Quốc về thơ năm 1966 với thi phẩm Không Bờ Bến. Thơ. Họ là cột mốc đánh dấu cho sự chuyển mình khai phá bứt ra khỏi phong cách thi ca tiền chiến. Thi ngữ, thi ảnh nơi họ khơi gợi ở người đọc cảm xúc mới mẻ, thi pháp tuy còn giữ nhiều về thể luật của các loại thơ vần điệu, nhưng được chở dưới nhạc điệu cấu tứ mới – kể cả lục bát – nên cũng có thể nói họ đã cách tân những thể loại thơ này vào thời đó, đặc biệt, ở thể loại tự do, với Nhã Ca, một luồng gió mạnh thổi bật gốc rễ của trói buộc ngôn từ, định kiến.
Câu thơ chưa kịp viết / Cả rừng cây đứng chờ / Và gió ngàn vẫy gọi / Tới đây xem mùa thu...
ghi thêm nét sắc hình hài / vẽ lên câu chữ ngón tay chợt buồn…
nặng lòng là bởi / xuân đang tới / và cây đang rộn rã lên hồng / ta đã đi / chưa chào em, đà-lạt!...