Hôm nay,  

HỒI ĐÓ CÒN TRẺ

19/08/202200:00:00(Xem: 5190)
 
Ngoài đường trời nóng, nắng chang chang.

Trong tiệm nóng, quạt máy chạy ồ ồ.

Tiếng cười giỡn, tiếng đồ nghề đụng nhau lóc cóc, tiếng ghế kéo sột soạt.

Kim xề lại bên chị Ngà, tay vuốt tóc, miệng thở ra, rên:

- Hơơơơ... chán quá chị Ngà ơi. Em muốn bỏ nghề nầy cho rồi. Chị có thuốc nhức đầu hông cho em viên.

Chị Ngà ngước lên, nhăn mày:

- Sao vậy? nhức đầu hả? sao ngày nào chị cũng nghe Kim than nhức đầu. Có bịnh gì hông?

Kim thở dài:

- Đâu biết có bịnh gì hông. Ngày nào cũng đi làm thành ra đâu biết có bịnh gì hông.

Chị Ngà lục lục trong tủ, lấy hộp thuốc ra, vặn tới vặn lui, bực bội:

- Ai mà chế tạo ra cái nắp nầy khó mở thấy mồ. Nói là cách an toàn cho con nít hổng mở được. Hứ! mình mở còn hổng được, nói chi con nít?

Tuấn đằng kia nói vói qua:

- Ậy. Thế mà chị cứ giao cho con nít đi, nó sẽ mở ra liền một khi. Đưa đây em mở cho. Nà…y, chị phải vừa ấn xuống vừa xoay... đây nầy, có chữ viết dặn rõ ràng, không đọc rồi làm không đúng rồi thì ỏm tỏi lên, thế mới chết chứ... đây nầy, cần mấy chục viên?

Kim vừa lấy hộp thuốc vừa nạt:

- Đưa đây, hai viên. Vô duyên. Làm như voi vậy, thuốc mà hỏi uống mấy chục viên, cha nội, lảng nhách. Thấy ghét.

Chị Ngà nói bã lã:

- Ối. Thì tay của cậu mạnh hơn, tay tui yếu rồi.

Xoay qua Kim, chị nói:

- Uống đi. Ờ phải ăn miếng bánh gì vô hông thôi thuốc nó hành, xót ruột lắm.

Đợi Kim uống thuốc xong chị Ngà hỏi han:

- Ngồi xuống đây. Sao vậy? em bị nhức đầu thường thường hay lâu lâu mới nhức?

Kim lấy hai ngón tay chà chà lên hai bên màng tang, nhăn nhăn:

- Nhức hoài hà. Ở đây nhức, về nhà cũng nhức, ăn no cũng nhức, đói bụng cũng nhức, thiệt chán ghê....

Vinh rề rề lại gần, ngó cô vợ, vẻ mặt lo lo thấy rõ:

- Ờ chị ơi lúc nào cũng nghe Kim than nhức đầu, hổng biết có bị gì hông chị?

Chị Ngà cười:

- Hỏi ngộ! tui là thợ làm tóc chớ có phải là bác sĩ đâu mà hỏi bịnh vậy cà.

Vinh cười:

- Hổng phải. Tại em tính chị lớn nhứt chị có kinh nghiệm sống hơn tụi em, nhứt là chị ở trong nghề lâu năm hơn tụi em, chắc chị rành hơn tụi em.

Chị Ngà nói:

- Ừa. Để coi, gì mà tụi em tụi em một hơi vậy? Ừa, tụi bây nói cũng có lý. Cái vụ nhức đầu nầy tui nhớ là có đọc trong một tin tức trên báo có đoạn nói về bịnh nhức đầu. In là mới đọc, để tui soạn lại đống báo coi có còn hông.

Vừa nói chị vừa đi lại bàn soạn soạn đống báo. Chị la lên:

- Đây nè. Trong nầy có bài nói về bịnh nhức đầu nè.

Vinh, Kim cùng hỏi:

- Đâu đâu... ủa, báo nầy tiếng Anh, làm sao em hiểu.

Chị Ngà nói:

- Khải, Tuấn, người nào ở không, đâu dịch bài nầy cho chị em nghe coi.

Khải nói:

- Để em xem.... À, cho em đọc trước lấy ý rồi em dịch cho các chị nghe nhé.


Nói rồi Khải cầm tờ tạp chí đem lại bàn của mình và ngồi xuống đọc.

Đằng nầy chị Ngà hỏi nhỏ Kim:

- Hay là...tháng nầy…có chưa?

Kim trả lời:

- Rồi chị. Hổng phải có bầu đâu chị à. Em bị bịnh nhức đầu nầy lâu rồi, trước khi có chồng lận. Hồi đó thì ít, càng ngày càng nhiều.

Thanh xen vô:

- Ừa. Chuyện dễ hiểu. Hồi đó còn trẻ còn mạnh, mình lướt bịnh, bây giờ lớn tuổi hơn, yếu hơn, bịnh nó vật lại mình. Hay là muốn nhõng nhẽo với ông Vinh? Chaaa... Nghe bà than sao giống cô đào hát cải lương quá.

Chị Ngà nói:

- Nhỏ nầy xéo xắc! Kim à, nghe hỏi nè, bịnh thì uống thuốc, nhức đầu sơ sài thì chữa ở nhà, bịnh nặng nữa thì đi bác sĩ, liệt giường liệt chiếu thì chở vô nhà thương, có gì mà nói là chán nghề nầy quá? Sao mà chán? Nói nghe coi.

Kim cũng còn thở ra, vẻ mệt mỏi:

- Chớ ngày nào cũng cầm cây kéo cắt xọc xọc, ngày nào cũng quấn tóc, ngày nào cũng hửi ba cái mùi thuốc uốn tóc, ngày nào cũng hửi ba cái mùi thuốc nhuộm, ngày nào cũng phải ngọt ngào chìu chuộng khách hàng, ngày nào cũng làm tới mờ hai con mắt, ngày nào cũng nhức mỏi đau lưng đau chưn đau tay đau dạ dầy đau…ơ…dây chằng, chán quá chị ơi. Phải chi hồi đó em học nghề cô giáo, hay nghề đếm tiền ở nhà băng. Người ta tới đây cho mình làm đẹp, mình làm cho người ta đẹp còn mình thì, mặt mày mét chằng hai bàn tay sứt mẻ đi đâu cũng phải dấu dấu... hooơ... chán thấy mồ!

Chị Ngà cười:

- Xời. Mới mấy năm. Xời. Đánh chút phấn thoa chút son thì sao mét chằng? Móng tay sạch sẻ sơn nước bóng thì sao phải dấu dấu?  Tui đây đứng đủ hai chục năm. Tui đây hửi mùi thuốc uốn tóc, đủ 20 năm. Đau lưng đau tay đau chưn đau cùng mình, đủ 20 năm mà chưa than. Nè nghe tui nói nè mấy cậu mấy cô. Dù sao tui cũng đi trước quí vị vài... chục năm, lấy kinh nghiệm ở đời nói chuyện chơi nè, nghề nào cũng có cái tốt cái xấu cái hay cái dở... Đặng nầy mất kia mờ. Mình làm thợ xử dụng tay chưn thì đau tay đau chưn, người làm nghề thư ký thì đau... mông vì ngồi nhiều quá, bụng phệ ra, đau cần cổ, đau vai. Người nào gõ máy điện tử nhiều thì đau đầu ngón tay, đau tim, người đứng đi nhiều thì chai bàn chưn long đầu gối... Nói tóm lại, ai cũng khổ sở vì nghề nghiệp hết á. Vậy thì, tại sao khổng nhớ hà.  Nghề nầy đã nuôi sống mình bao năm nay? Sao lại muốn bỏ nghề hả Kim? Vợ chồng bây có gì lục đục hay không?

Vừa lúc đó khách ào vô ba bốn người, chưa ai kịp trả lời, chị Ngà hối:

- Thôi thôi ra lãnh khách, chút nữa nói tiếp.

Thế là ai nấy vô phận sự, quên cha nó, ba cái vụ nhức đầu nhức cẳng nhức chưn, vì tới giờ là xách bóp về cho lẹ, còn cơm nước nữa.

Ái cha a a ./.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hãy nhìn cây cối trong vườn nhà chúng ta, và thử bẻ một nhánh hoa, nhựa sẽ chảy ra. Đó là máu huyết của cây. Dòng nhựa luân lưu từ rể cây lên thân, cành, lá, để nuôi sống cây. Không có nhựa, cây chết. Như vậy, nhựa cây nuôi dưỡng cây, thải bỏ chất cặn bả từ cây, giống như máu huyết lưu thông trong cơ thể nuôi dưỡng sự sống của con người. Tinh dầu là chất chiết xuất ra từ nhựa cây. Điều thú vị nhất là tinh dầu từ thực vật được coi như một chất thiên nhiên, dễ thẩm thấu vào da, mang nhiệm vụ tiếp sức, nuôi dưỡng tế bào, loại bỏ chất bả, giúp cân bằng dinh dưỡng cơ thể.
Hội Đồng Thẩm Mỹ California (HĐTM) muốn nhắc nhở những người hành nghề thẩm mỹ tin tức về việc mở lại cửa tiệm của họ ở đâu và như thế nào trong thời gian đặc biệt mùa đại dịch này. Xin lưu ý rằng mặc dù HĐTM có thể cung cấp các tin tức cập nhựt để người có bằng hành nghề tuân thủ các lệnh y tế công cộng và lệnh của quận, nhưng HĐTM không có quyền sửa đổi hoặc trả lời các câu hỏi về các hướng dẫn này.
Cùng nhau trang điểm những bộ móng tay xinh đẹp để đón chào mùa xuân. Trang Thời Trang & Thẩm Mỹ Việt Báo xin mời các bạn đọc đóng góp thêm hình ảnh các loại: Hình học nghề, hành nghề, tự trang điểm, diện quần áo đẹp, v.v…
Bất chấp mình đang đi đứng nặng nề như thế, cô ấy vẫn làm tất cả những người có mặt phải lặng đi vì nhan sắc của mình. Một người mẹ trẻ, đẹp quyến rũ một cách kỳ lạ. Ngạt thở hơn nữa, cô còn dắt theo mình cũng từ hàng ghế ấy, một đứa bé gái đẹp như thiên thần bước ra theo.
Qua Tết mấy ngày, vẫn còn “mùng”, chị Ngà chợt nhớ tới những người thợ dễ thương, đã cùng chị gắn bó mấy năm trời, chị mở buổi họp Tân Niên nhỏ, nấu nồi bún bò, mời hết cô, cậu tới nhà chơi. Gọi một tiếng thôi là ai cũng hớn hở: Dạ…dạ chị, em tới liền. Chị đặn theo, nhớ đeo mặt nạ nghen.
Kim nhũ, kim tuyến vẫn được bạn gái ưa chuộng từ năm nầy tới năm khác ,vì tạo sự hấp dẫn cho đôi mắt nhờ lóng lánh dưới ánh đèn, nhất là trong những vũ hội, khiêu vũ ban đêm. Vài bí quyết khi dùng kim nhũ, kim tuyến.
Khi trang điểm, chỉ cần dùng phấn ướt màu lợt hơn màu da một bậc là đủ. Chọn màu “light sand” thường thích hợp với làn da người Á Đông. Sau đó, dùng kem che khuyết điểm (conceal) ở mí mắt dưới, hai bên cánh mũi, và chút xíu ở càm. Phấn khô chỉ cần phơn phớt nhẹ thôi.
Em có làn da màu nâu rất đậm. Em vô cùng tự ti vì làn da này, vừa khó trang điểm, lại vừa khiến em rất không thoải mái khi sinh hoạt ngoài xã hội. Chị giúp dùm em với, vì em buồn lắm!
Nhắc pháo làm tui nhớ mấy cái Tết hồi mình còn nhỏ, còn sống dưới mái nhà của Ba Má quá trời. Sao hồi đó Tết đối với mình vui quá là vui, vui từ những ngày trước Tết lận. Ngoài đường chợ hoa, chợ bánh mứt, vựa dưa hấu, trong nhà thì chuẩn bị nhà cửa, sơn phết lại cho mới, giặt màn cửa, chùi lư hương. Ba Má tui chuẩn bị Tết rất tỉ mỉ dù nhà con đông. Tiền lương công chức của Ba tui vừa đủ sống mà sao năm nào Tết cũng tưng bừng, có quần áo mới, có tiền lì xì, có bánh có mứt có bông đỏ bông vàng rực rỡ trong nhà. Giờ nhìn lại hình cũ, thấy dĩa trái cây Tết còn có mấy trái bôm nữa, mà thời sáu mấy đó, bôm là loại trái cây rất mắc.
Hỏi: loại bỏ lông nghĩa là gì? nốt ruồi là gì? ai có thể thực hiện loại việc bỏ bớt lông/nốt ruồi? có thể loại bỏ lông/nốt ruồi trong tiệm thẩm mỹ hay không? tôi phải đến đâu để loại bỏ lông/nốt ruồi?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.