Hôm nay,  

Đình Đình

08/12/202300:00:00(Xem: 2617)

401230483_692061916354856_6698903545012006331_n-(1)
Ngón tay trỏ thon dài và gầy, trắng xanh 1 màu xanh ốm yếu. Nó không búp măng chút nào, mà chắc là có lẽ cọng tre non. Màu xanh tái mét của ngón trỏ này giống như mới xuất viện. Nàng nhúng nó vào ly nước đá rồi viết lên tờ giấy trải bàn.

Ting Ting, tiếng Hán Việt là Đình Đình, tức là Duyên Duyên.
Pan Ting, Phan Đình, là thuốc nhuộm tóc, thuốc gội đầu nhãn “Pantene”.
Yu Ting, Dục Đình là thuốc tránh thai uống vào ngày hôm sau.
Niao Niao Ting Ting, Niều Niều Đình Đình là vừa Duyên vừa Dẻo, Dẻo Dẻo Duyên Duyên.
Còn Tinh Tinh thì mới là đười ươi bắt ống.

Tôi đã đến Macau, hay Áo Môn, nhiều bận, nhưng đó là khi nó còn thuộc về Portugal và mang mùi cá bacalao sát muối tỏi, trên cửa biển còn phảng phất vị gà kiểu Angola. Nói vậy chứ sau các cuộc biểu tình 1966 địa phương đả thực, chính quyền thuộc địa đã nhân nhượng nhiều. Từ cách mạng 1974 tại mẫu quốc Portugal trở đi, từ “Cách mạng Hoa cẩm chướng”, thì Macau chỉ còn là nơi nước Bồ tạm thời quản lý cho Trung quốc cho đến khi hết hạn thuê đất. Nhưng chuyện đây là mới sau năm 1999, khi cờ đỏ đã phất phới ngoài của khẩu và Áo Môn trở thành 1 đặc khu hành chánh của Cộng hòa Nhân dân.
Tôi xuống tàu ở Xích Lư Giác, Hương Cảng. Macau lúc đó đã có phi trường mới toanh, nhưng những tuyến bay bất tiện, ví thế nào được với trường bay Hong Kong. Lúc đó ngoài 6 giờ chiều, chuyến phà đi thẳng từ phi trường sang Macau đã nhổ neo đi mất. Trong khi tôi còn kéo hành lý trong những hành lang mênh mông thì phà nó đã bập bềnh ở cửa biển Châu Giang. Tôi đành lấy xe búyt vào phố vậy, bến tàu Thượng Hoàn phía Hương Cảng cách hơn 1 giờ. Vậy là dư sức để mà bắt kịp chuyến chót trong ngày là chuyến trước nửa đêm.

Tôi chỉ có 1 cái va ly cầm tay nhỏ, tôi đi ăn mì xá xíu, tôi đứng hút thuốc nhìn người qua lại lượt là trên phố Connaught Road Central. Tôi kéo áo lên hở bụng để cho lỗ rốn mát mẻ nhìn đời. Cô nào đi ngang mà vênh váo, tôi khụt khịt trong cổ họng, đợi cô đến gần thì tôi khạc đánh toẹt trước chân hồng cao gót phiêu du. Nếu lỡ có trúng thì tôi quỳ ngay xuống mà xin lỗi, lấy áo tôi đang mặc vén lên để chùi và hỏi cô nương “Giày đẹp quá nhe, nhãn Ferragamo hay sao?”. Tôi nhẹ nhàng nhấc cái gót chân cô lên để nhìn cái nhãn, “Dưới kia 100 mét có cửa hàng Jimmy Choo kià, vẫn còn mở cửa”.
Làm đủ những chuyện như thế, tôi cũng dư giả thì giờ mà đạt Macau vào lúc 11 giờ đêm, chẳng có gì mà vội. Cuộc sống Macau 10 giờ đêm mới bắt đầu. Áo Môn bé bằng cái lỗ mũi, từ bến tàu đến trung tâm phố cứ theo đường lớn Avenida da Amizade mà thẳng tiến, có 2 kilômét và kéo valy cũng chỉ có 30 phút mát 1 mùi đêm. Người đọc tinh ý đã thấy, mùi Macau từ cá Portugal và gà Phi Châu giờ đã chuyển sang mùi dạ hương, dạ lý trong vườn, dạ lý chân tường và dạ lý ngoài đường.

Lisboa Hotel, Bồ Kinh tửu điếm, nằm ở cuối đường. Lúc đó Grand Lisboa, Tân Bồ kinh, chưa xây dựng và Bồ Kinh tửu điếm là công trình tráng lệ nhất của thành phố, của 1 tỉnh nhỏ còn an bình và được coi là khu vực dã ngoại của người dân Hong Kong, tiện thể đổ xí ngầu tài xỉu và lắc bầu cua như cô gái Đồ Long *… Từng trệt ở bên khách sạn trong có linh tinh ông phật hay non bộ bằng cẩm thạch to đùng lồng kiếng, nhà vệ sinh nam chỗ đứng tiểu có suối chảy dưới chân róc rách và nước xối tự động rất là hiện đại. Nhưng tôi tới đây là để xuống từng hầm.

Đây là khu thương mãi của khách sạn, quanh co mấy cửa hàng đồng hồ bút máy, lưu niệm vớ vẩn ngọc thạch hay vòng vàng, và ở cổng ra 1 cửa hàng tạp hóa có bán trái cây tươi. Khu vực này mở cửa ngày và đêm, 24/24 và 7/7, như sòng bài ở từng gác. Trung tâm của nó là nhà hàng Noite e Dia Café (“Đêm và Ngày”) bán cháo gà, mì xá xíu và đại loại cơm chiên, thịt nướng tạp nham. Nửa phần nhà hàng có cửa kính lớn nhìn ra hành lang và tiện lợi ở đây từ 10 giờ đêm là sô diễn.

Từ 10 giờ trở đi là có khoảng 100 thí sinh hoa hậu và người mẫu lên đồ đẹp để dạo qua dạo lại trong cái hành lang bé này. Họ cầm túi đầm đi như là trên catwalk nhưng cái vẻ nghếch mắt khinh đời này biến mất ngay khi có đàn ông vô phước bước lại gần. Các cô dừng lại và bao quanh và bạn nghĩ là họ nhầm bạn với Thành Long hay Lý Liên Kiệt. Nhưng các cô không xin chữ ký, các cô không xin chụp hình selfie, các cô ỏn ẻn nói cái gì mà chỉ có Trung Hoa nó mới hiểu. Nếu tốp này rời bạn ra vì mặt mày bạn khó chịu thì tốp sau, 2 hay 3 cô khác nắm tay nhau đi chung lại chặn bạn lại và thử thách lại bắt đầu. Cúi gầm mặt và chạy nhanh vào trong nhà hàng, thì bạn mới được an toàn tính mạng. Tôi viết văn ưa đại ngôn nói quá và vung tay qua trán hay là qua con chữ nhưng ở đây sự thực khiêm tốn là như vậy. Hàng sống, chống bỏ chạy.

Luật bất thành văn là khách đã ngồi trong quán thì các cô không lại níu kéo ở tại bàn vì trời đánh còn tránh bữa ăn. Các cô đi qua bên ngoài chầm chậm, hễ bắt gặp ánh mắt khách thì hé nhẹ môi cười và đưa tay lên vẫy, khách có ra hiệu thì các cô, tức là tốp 2 tốp 3 mới vào để thơ thẩn chuyện chiếu gon hết hay còn. Khách không nhìn, không vãy, không ra hiệu, thì các cô đi tiếp theo 1 lộ trình đã định, tức là 1 vòng để 20 hay 30 phút sau lại trở lại chỗ cũ. Đây tôi nghĩ là phố đèn đỏ duy nhất trên thế giới mà tài tử thì bị nhốt trong lồng sau cửa kính, còn giai nhân thì đi dạo bên ngoài, trong khi các phố đèn lồng khác là ngược lại. Đây cũng rất là thanh lịch, không có chuyện hở hang mà là duyên dáng Áo Môn. Các cô ăn mặc như ứng tuyển tiếp viên hàng không, nói ra thì động chạm, nói ra thì xúc phạm, chứ lắm mợ nhà lành Bolsa (phố Việt ở Cali), chiều thứ 6 hay thứ 7, ra phố còn hở hang lật bật gấp mấy.

Giờ phải tả thế này, các cô ở đây, nếu khoác tay thanh niên phú nhị đại Trung quốc (tức là thiếu gia sơ mi Burberry’s giây lưng Hermes) thì có thể dẫn về nhà mà giới thiệu với bố mẹ, dạ, bạn gái con đang theo học Bắc Kinh Điện ảnh Học viện. Và bà mẹ bảo, trông em nó xinh quá, lại ngoan hiền!

Tôi lọt vào bên trong quán toàn thây, bớ cô nhà hàng, cho anh bát sủi cảo. Tôi thuộc dạng nhát, cái gì cũng nhát, nên tôi gầm mặt trên tô nước lèo, các cô đi qua tôi chỉ dám liếc ngang. Lỡ chạm mắt các cô, các cô cười nụ thì tôi lúng túng làm rơi cả đũa. Tôi nhìn là nhìn lén, mặt thì mang 1 vẻ trầm tư triết học, cho nên nói thiệt, các cô có đi qua lần thứ nhì sau nửa tiếng thì tôi thấy rõ cũng chỉ có 1 bờ vai sóng sánh, 1 làn tóc nghiêng thành và 1 cặp mông. Cặp mông là tôi nhìn rõ nhất vì tôi nhìn sau lưng thôi, mà như ta đều biết, phụ nữ Trung Hoa thì phần lớn mông họ không vĩ đại được bằng quốc gia hay bằng nên văn hóa. Ngay cả nhìn sau lưng cũng phải nhìn nhanh, vì tốp sau đã trờ tới, và họ thấy có ai quan tâm thì ánh mắt họ thật ngọt ngào kiểu người chớ phụ ta.


Được 1 tiếng như vậy, đến giờ liêu trai, tức là sau nửa đêm, thì tôi đã hết đề tài triết học để mà suy ngẫm. Trong nhà hàng, chẳng cấm các cô vào nghỉ chân hay dùng bữa và đây đó bàn 5, bàn 3 có các cô ngồi ăn. Vào bên trong là để các cô ăn chứ không phải để chào khách. Bên trong là vùng phi quân sự, là khu vực ngưng bắn, không có ngả giá buôn hương hay kỳ nèo bán phấn. Nên bên trong giống như 1 quán bình thường thôi, chẳng ai liếc ai nữa, tuy nam 1 thì nữ 10. Tại đây, thì cứ việc nhìn thỏa thích vì ngoài giờ làm việc và quy ước là như vậy, muốn nhìn thì nhìn. Phần các cô được tự nhiên, không phải lúm cái má đồng tiền mà chúm chím miệng xinh xinh. Răng xinh xinh, ở bên trong nhà hàng là dùng để cắn quảy. Việc liếc, việc cười, là sau khi ăn xong, các cô đúng dậy ra phía ngoài nắm tay nhau đi dạo hành lang. Trong nhà hàng thì là để khóc 1 cách rất tự nhiên.

Cách tôi mấy bàn, có 2 cô đang an ủi 1 cô đầy nước mắt. Khốc như thiếu nữ vu quy lệ, nhưng đây chắc chắn không phải là tiệc cưới của cô này. Cô mặc áo đầm hở vai rất trang nhã nhưng nức nở là thấy xương quai xanh giật giật tấm thân gầy. Cô lấm lét chùi mắt, và 2 mắt to như là trong Manga giờ thì đang hoen đỏ. Được 1 lúc vỗ về thì 2 cô an ủi bạn đâm ra chán, nhìn lên trần kiểu bất lực, đã khuyên giải thế mà còn không nghe thì còn biết sao đây. Cô kia ngồi lấm tấm mà khóc tiếp 1 mình.

Giây phút đó thì đại hiệp đứng dậy. Đại hiệp là tôi đây. Tôi bước lại gần bàn 3 cô và ra hiệu xin phép. 2 cô kia ngước lên nhìn tôi kiểu lạ lùng, ai quen biết gì anh, anh từ đâu tới vậy. Tôi là người về từ đèo cao đỉnh núi, tôi là người đến từ thung lũng vực thẳm, tôi là người nuôi lớn bởi gió biển mặn chiều nay ở trên bến dừng chân. Và tôi có hỏi gì 2 cô kia đâu. Tôi hỏi cô đang tâm sự mà. Cô ngưng tấm tức khóc lại để sụt xịt và nhìn tôi rồi gật đầu, khiến 2 cô kia phải xích ra nhường cho 1 chỗ. Tôi ngồi xuống bàn của tam nương.

Các bạn ở đây không có bạn nào có bằng C Anh ngữ cả và thứ tiếng duy nhất họ sử dụng là tiếng phổ thông. Tiếng Quảng đông thì tôi còn biết Nị hủ leng, nị pỉn ngộ tỉu, cô đẹp lắm, cô cho tôi đ... Tôi còn biết chửi để phòng thân, đại khái, « âm vật của mẫu thân bạn giá cũng chỉ bằng 1 cái đầu cá ở bến sông ». Nhưng các cô này là Đại lục mỹ và không cô nào biết 3 câu tiếng Quảng cả. Nếu bạn sổ 1 tràng lưu loát tiếng Việt ra với họ, thì họ lại nghĩ đó là tiếng Quảng thôi và giờ thì chỉ có bút đàm.

Ting Ting lấy ngón trỏ nhúng vào ly nước đá.


Nhạc nhà hàng trổi,

Tôi viết tên anh trên lá trên hoa.

Tôi viết tên anh trong trái tim tôi.

Tôi viết tên anh trên đá, trên vôi.

Tôi viết tên anh ngập nẻo đường đi ngàn lối.
Đây là Bồ Kinh tửu điếm. Nhưng chữ Hán thì tôi không có 1 bồ vì anh em nhà họ Cao Bá và Nguyễn Siêu đã lấy hết. Đến khi tôi viết tên tôi thì các cô nhìn tôi lạ lẫm, vì cách viết của tôi nó như thằng bé lên 3, chẳng lẽ 1 trung niên mặt sáng như gương… tàu, đầu trơn như váy lĩnh mà viết mãi không nổi cái tên !

Ngày đó, điện thoại di động chưa có 4G và App để phiên dịch tức tốc tuy phiên dịch (Babel Fish) đã có ở trên mạng. Chuyện phiên dịch đó thì 2 người khác ngôn ngữ phải về phòng. Em lên phòng anh có máy xách tay nối mạng, mình nói chuyện, để anh bật luôn cái webcam thu phim lại làm kỷ niệm chúng mình.

Tại sao em khóc?

Đình Đình là 1 cô gái ngón tay trỏ dài. Phụ nữ ngón tay trỏ dài thì sướt mướt, nhưng đàn ông nghe đâu ngón trỏ dài là mấy thước đó nhe. Nàng đưa ra 2 ngón đang chập vào nhau như là 1 đôi, và tách nó ra. Tôi hiểu ngay đây là chuyện chia tay, chuyện mùa trăng xẻ đôi và chuyện trông nhau lần cuối. Tôi viết tên anh trên giấy ly hôn, nước mắt rơi mặn môi và nước mắt chia đôi đời.

Đình Đình quê ở Hắc Long Giang mịt mù gió lốc, thường là gió tốc cả váy ấy chứ, và lạnh cả tâm hồn. Nhà nàng là Hà Nhĩ Tây-Harbin, nơi từng có những quận chúa vong quốc Bạch Nga sang tỵ nạn ngồi ăn bánh ngọt Áo mà rủa những thằng Sô viết thổ tả. Giờ lại có cái thằng thổ tả mới làm nàng khóc bằng 1 mẩu nhắn tin trên điện thoại. Hà Nhĩ Tân này xa vời tôi chưa từng đến, và con đường buôn hương vạn lý, « Luyến luyến phong trần », nàng không biết khi nao mới trở lại.

Tôi cầm lấy tay nàng ái ngại, 2 cô bạn thì hứ bằng mắt trợn lên 1 cái. Kệ họ thôi, tôi có cầm tay họ đâu. Chúng tôi nhìn nhau. Đình Đình thì đẹp, nhìn không thấy chán, và chẳng cần nói gì hết.

Được 1 lúc, tôi thả tay nàng ra. Cô lại dùng 2 ngón trỏ đó và lần này sáp 2 ngón này sát vào nhau trong khi nhìn tôi dọ hỏi. Mắt nàng còn ngấn lệ nhưng có niềm hy vọng hay niềm vui nào đó lóe. Như vầy, diễn nôm là cô vừa chia tay với 1 thằng khốn nạn và tôi có bằng lòng làm bạn mới của nàng không ? Tôi gật đầu hảo hán. Nàng dùng 1 ngón thôi và chỉ lên lầu. Tôi gật đầu hảo đa, hay phát âm Quảng là hẩu lớ.

Đình Đình đứng dậy và lúc này tôi mới thấy cả thân người. Lúc ngồi thì nàng lưng hạc nhưng lúc đứng thì mới thấy chân cò dài và xanh mướt như là ngón tay trỏ ! Các cô cùng bàn né ra, 1 cô đưa cho Đình Đình chìa khóa phòng. 3 bạn này cùng nhau chia 1 phòng khách sạn 70 USD. Ban ngày họ ngủ chung, ban đêm họ tác nghiệp riêng, ai có khách thì mang về hậu trạm này tiếp trong đôi lát. Đình Đình khoác tay tôi đi ra.

Ngang cửa hàng tạp hóa, nàng đứng lại mua 1 gói thanh long đã cắt sẵn. Đình Đình đưa ngón tay trỏ ngang mi mắt dưới rồi lại đặt bàn tay lên bụng mở 5 ngón ra xoa. Tôi không hiểu Đình Đình muốn nói gì, nhưng giờ thì nàng cười. « Em thôi không khóc và em ăn Thanh Long anh nhá? »

Lát nữa, chút nữa, khi đã trên phòng rồi, nàng sẽ nhìn cái va ly tôi mang theo và nói, anh chưa có chỗ khách sạn thì đến đây ở chung với tụi em cũng được, khi nào chúng nó mang khách về thì mình tránh chút và đi xuống nhà thôi.

Anh, lớp trai ngày nay

đắp xây ngày mai.

Đem tự do cho người

mang niềm vui cho đời.

Đỗ Kh
 
* “Có cô gái đầy lông lắc bầu cua”, phiên bản chế của Tiếng hát quê hương (Y Vân- Xuân Lôi), nguyên tác là “Có cô gái miền quê hát bài ca”
** « Tôi nhớ tên anh », Hoàng Thi Thơ
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
(Hollywood, 15 tháng 12) - Giới điện ảnh Hoa Kỳ và cả chính trường Washington đồng loạt phản ứng gay gắt sau khi Tổng thống Donald Trump đăng một lời bình bị xem là vô cảm và cay độc về cái chết của đạo diễn Rob Reiner và Vợ Michele Reiner. Trên mạng Truth Social, Tổng thống viết rằng Reiner “đã qua đời vì cơn giận dữ do chính ông ta gieo ra cho người khác,” rồi gán cho ông một thứ gọi là “hội chứng rối loạn ám ảnh Trump,” trong lúc bi kịch gia đình vẫn còn chưa ráo máu, theo tờ Daily Mail.
Một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng – từng nằm im dưới đáy Bắc Đại Tây Dương hơn một thế kỷ – vừa được đánh thức khỏi giấc ngủ dài bằng mức giá kỷ lục: 1,78 triệu bảng Anh. Chiếc đồng hồ ấy thuộc về Isidor Straus, người cùng sáng lập chuổi cửa hàng Macy’s, một thương gia 67 tuổi đã nằm lại cùng con tàu huyền thoại Titanic trong đêm định mệnh năm 1912. Chiếc đồng hồ – một mẫu Jules Jurgensen 18 carat khắc chữ, được tặng nhân sinh nhật lần thứ 43 của ông vào năm 1888 – nay trở thành hiện vật Titanic có giá cao nhất từng được bán. Kỷ lục cũ vốn thuộc về một chiếc đồng hồ vàng khác từng được trao cho thuyền trưởng con tàu cứu hơn 700 người, bán năm ngoái với giá 1,56 triệu bảng.
Thỉnh thoảng chúng tôi hay tới thăm ông niên trưởng Hải Quân của tôi. Ông đã gần 90 tuổi, mái tóc đã bạc trắng, bên khuôn mặt nhiều vết nhăn, đi đứng chậm chạp, nhưng ông vẫn minh mẫn, trí nhớ vẫn rành rẽ về những câu chuyện thời cuộc xa xưa, và hát vẫn rất hay. Lần thăm viếng vừa qua, ngồi nói chuyện với ông lâu hơn. Trong câu chuyện ông kể: “mình qua đây làm việc vất vả, mong ngày về hưu đưa vợ con đi du lịch cho biết đó biết đây, nhưng không thành, vì bà vợ bị tai biến mạch não khiến nửa người bị tê liệt phải ngồi xe lăn đã 25 năm qua, đi đâu cũng khó khăn”. Tôi bồi hồi xúc động, nhìn ông với tất cả sự cảm thông.
Cuộc sống này không có ai là hoàn hảo mà cũng không có cái gì là hoàn toàn, tất cả mọi sự vật trên đời này đều có khiếm khuyết và không vĩnh cửu. Chính vì thế nếu ai cố gắng đi tìm sự tuyệt đối, họ sẽ thất vọng. Câu thơ trên muốn nói lên ý tưởng, hãy chấp nhận và trân trọng những khiếm khuyết của nhau để chúng ta tới gần nhau hơn, hiểu nhau hơn. Nhà khoa học nổi tiếng Stephen Hawking còn đi xa hơn nữa, ông khẳng định „Nếu không có sự không hoàn hảo, cả bạn và tôi đều không tồn tại” ("Without imperfection, neither you nor I would exist."). Ông muốn nói sự „không hoàn hảo“ của vũ trụ, những giao động đột biến trong quá trình tiến hóa, những sai lệch trong định luật vật lý đã là những điều kiện để tạo nên sự sống trong đó có con người.
Suốt hơn nửa thế kỷ qua, Nghịch Lý Fermi (Fermi Paradox) luôn là một câu đố hóc búa ám ảnh giới thiên văn học. Nói một cách ngắn gọn, nghịch lý này đặt ra câu hỏi: Nếu vũ trụ đã gần 14 tỷ năm tuổi, một khoảng thời gian quá đủ để các nền văn minh tiên tiến, xã hội hiện đại, công nghệ cao phát triển và du hành giữa các vì sao, vậy thì tất cả họ đang ở đâu? Sao chưa có ai ghé qua Địa cầu để “chào một tiếng”?
Trong một bài viết đăng trên trang mạng Psychology Today, Tiến Sĩ Jeff Degraff kể lại một trải nghiệm khá thú vị của mình. Ông cho biết cách đây không lâu, ông bị mắc kẹt. Không phải là kẹt xe hay xếp hàng, mà là một khoảnh khắc mịt mờ về mặt tinh thần. Ông không thể suy nghĩ sâu sắc, không thể cảm nhận được những gì mình đang tiếp xúc. Rồi bất chợt một bài hát hiện lên trong đầu. Không phải bài hát mới nghe gần đây, và cũng không phải bài hát mà ông yêu thích. Nhưng lời bài hát thật sự chạm đến trái tim của ông. Chúng nói lên một điều gì đó mà ông không thể diễn đạt thành lời. Giống như não không muốn nói những lời đơn giản, nên đã quyết định cất tiếng hát.
Cựu Ước chép: “Thiên Chúa lấy đất sét nặn ra ông Adam theo hình ảnh của Ngài. Sau đó làm ông mê đi rồi rút một chiếc xương sườn ra tạo thành bà Eva, dẫn tới tặng cho ông Adam. Ông nói: “Phen này, đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi! Nàng sẽ được gọi là đàn bà, vì đã được rút từ đàn ông ra”. Con người và vợ mình, cả hai đều trần truồng mà không xấu hổ trước mặt nhau”. Đọc đoạn sách Sáng Thế Ký này, tôi bâng khuâng. Vậy là hai ông bà chưa trưởng thành, nhìn nhau như hai đứa trẻ ở truồng tắm mưa, chẳng động tĩnh chi. Thua xa ông Luân Hoán.
Sáng Chủ Nhật, ngày 19 tháng 10, giữa lúc khách tham quan vẫn đang tấp nập trong viện bảo tàng Louvre, một nhóm gồm bốn tên trộm bịt mặt đã thực hiện vụ trộm liều lĩnh hiếm thấy. Bốn kẻ bịt mặt đã đột nhập Bảo Tàng, dùng cần cẩu phá vỡ cửa sổ tầng trên của tòa nhà Galerie d’Apollon, khu trưng bày các bảo vật hoàng gia Pháp, cuỗm đi những món báu vật vô giá rồi tẩu thoát bằng xe gắn máy (motorbike).
Trong một đêm nhạc thính phòng trình bày nhạc Từ Công Phụng và Ngô Thụy Miên được tổ chức tại Vancouver, Canada, ít năm trước đây với sự có mặt của hai nhạc sĩ, tôi có tham dự. Phần đầu các ca sĩ hát nhạc của họ Từ, phần sau nhạc của họ Ngô, có nghỉ giải lao ở giữa. Trong giờ giải lao, tôi vào sau sân khấu để hàn huyên với ca sĩ Diễm Liên. Chúng tôi đang nói chuyện thì nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đi ngang qua, nói với Diễm Liên: “Nhớ hát đúng lời nhạc nhé!”. Diễm Liên le lưỡi, cười. Tôi giữ ý đi ra cho cô…ôn bài.
Ai cũng biết rằng học chơi nhạc cụ có thể mang lại nhiều lợi ích bên ngoài lĩnh vực âm nhạc. Nhiều nghiên cứu cho thấy chơi nhạc rất tốt cho não bộ, giúp cải thiện các động tác tinh tế, khả năng tiếp thu ngôn ngữ, đối thoại, trí nhớ, giúp não bộ chậm lão hóa. Sau nhiều năm làm việc với các nhạc sĩ, chứng kiến họ kiên trì luyện tập âm nhạc bất chấp cơn đau do thực hiện hàng ngàn động tác lặp đi lặp lại, một nhà nghiên cứu thần kinh học Đan Mạch đặt câu hỏi: nếu luyện tập âm nhạc có thể thay đổi não bộ theo nhiều cách như kể trên, liệu nó có thể thay đổi cách các nhạc sĩ cảm nhận cơn đau?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.