QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
mưa đủ chưa?
Visions of her drawing near / Arise, abide, and disappear ̶ ̶ Leonard Cohen
loanh quanh ngày
hôm chân mỏi ợ mùi nhang khói mùi cháy khét chữ
nghĩa hổ lốn lặng lẽ cay mắt mưa mưa mưa lăn
và lắc theo nhịp cát bụi xôn xao hỏi chốn đi
về đi về đi ̶ ̶ ̶ mưa đủ chưa? (như nàng nói) biết đủ
thì đu đủ chín vàng cho dù đu đủ xanh
mét mặt nàng chừng chưa trang
điểm đến xa bất tận lời mẹ dặn dò vô
ngôn vô ý vô tình đánh rơi trong cuộc
chơi cút bắt vô vọng rớt nước mắt không ngừng
nghỉ không ngừng không nghỉ ới này này em
ơi xin đưa em về cõi an bình ̶ ̶ ̶ không phải nhà
tang lễ bình an nơi viếng thăm em hôm nay ̶ ̶ ̶
nhìn những bong bóng nước chập chờn trên con lộ
ngoại trừ tiếng thì thầm của cơn mưa dai dẳng gặm
nhấm từng mảnh ký ức mong manh chực vỡ vụn
anh bây giờ cạn kiệt không còn một câu chữ nào để tiễn em.
đâu đó phía ngoài vườn địa đàng
mi đứng bên này bức tường mắt nhìn
chằm chặp không thấy xa hơn phía
dưới lỗ rốn đứa con gái múa cột quay
cuồng ̶ ̶ ̶ ới thằng người thống khổ hư
đốn tệ bạc bệ rạc mi mải miết gõ gõ
vuốt vuốt gõ gõ rồi cũng mỏi tay mỏi
mắt chữ nghĩa đảo lộn tứ tung nhảy
nhót xếp hàng dọc hàng ngang trái qua
phải phải qua trái trên xuống dưới
dưới lên trên tung tăng tính tình
tang ̶ ̶ ̶ vậy thôi mi hãy tập tành ngôn
ngữ chỉ trỏ buổi hồng hoang đừng đứng
đó thút tha thút thít biết đâu một sát-na
nào đó mi sẽ hội nhập trong hơi thở chắp
cánh vượt thoát nồi áp suất vô hình xa
lìa mọi thương tổn ̶ ̶ ̶ mà này đây chỉ
là những suy nghĩ miên man trần trụi
viển vong bất lập ngôn trong mười lăm
phút giải lao một trong những ngày cuối
năm đâu đó bên ngoài vườn địa đàng.
– Quảng Tánh Trần Cầm
*
TRẦN HẠ VI
Nỗi nhớ mùa đông
Em nhớ anh mùa đông
Trời lạnh lắm
Có thể ôm em vào lòng không
Có thể hôn em không
Người ta bảo mùa đông
Là mùa của tình nhân
Là mùa thú rừng chui vào hang trốn tuyết
Gấu mút tay quên đói
Anh có mút tay không
Nếu muốn sưởi ấm
Anh hãy nhét em vào túi áo
Ngực phải
Nhét thêm một que diêm
Nhưng đừng đậy nắp
Em sẽ xoa đầu anh
Chúng ta ngồi
mút tay
cùng
Ma túy của hạ vi
Lâu lâu em cũng muốn phiêu phê
đa đề hóa hạ vi
hạ vi hóa đa đề
vần điệu chắp cánh bay
lên mây
lên mây
người ta xài ma túy
em cũng xài ma túy
ma túy của em là người
nhưng em không cần sex
em chỉ cần say
trong ảo tưởng diễm tình
trong lời thơ huyễn hoặc
lên mây
lên mây
người ta nấu meth để bán
em nấu ma túy để xài
xào trộn chữ thêm ướt át một vài
nước mắt
thấm đẫm hương yêu phơ phất
hạ vi hóa đa đề
đa đề hóa hạ vi
xào nấu ma túy phải có duyên
phải thêm một chút thời
gian
khắc
vận
xào nấu ma túy phải có sức
trộn
mơ
tưởng
và phải có người
đồng lòng
năm năm trước em xào được một nồi
ma túy ấm áp
thơm lừng
mùi gỗ thông
em xài dần dần
hạ vi hóa đa đề
đa đề hóa hạ vi
thi ca của em
tình yêu của em
ma túy của em
đa đề
hạ vi
Sân khấu tình yêu
Em có một trăm khuôn mặt
Em có một trăm cái tên
Anh phân biệt đối xử
Nick này đây đã từng chặn hủy
Nick này dám gửi mail chia tay
Làm anh ủ dột không chỉ một hai
Nick này tung tăng nói nhăng nói cuội
Giữ lại cho vui
Nick này hay khóc lóc thở ngắn than dài
Ôm vào lòng an ủi
Nick nào anh ghét anh hủy
Trong rừng facebook hai tỷ trạng thái đồng thời
Cây xanh không ngừng mọc lên
Như nấm
Phát triển
Rồi chết lặng
Lúc lắc trên cành
Khô cứng
Đong đưa
Anh thương từng cái tên
Anh ghét một vài cái tên
Dám gọi anh là baby
Dám trêu chọc anh
Quày quả bỏ đi
Rồi cười khì
Bẽn lẽn lại gần
năn nỉ
Anh ghét anh là baby
Mà không thể nói thành lời
Không hiểu tại sao
Ba năm rồi vẫn còn cảm xúc!!!
– Trần Hạ Vi