Thơ Trần Hoàng Vy

25/04/202410:49:00(Xem: 2830)

saigon

Lạ
i nh Sài Gòn

 

Tháng tư. Lại nhớ Sài Gòn

Những con đường cũ. Chẳng còn tuổi tên?

Sài Gòn. Cái nắng chênh vênh

Hàng sao kỷ niệm. Giờ quên? Lặng buồn

 

Mái trường. Mưa lá me. Buông!

Chùm bông phượng đỏ. Ve tuôn giọng sầu

Cánh chim mùa cũ. Bay đâu?

Những tà áo trắng, qua cầu bặt tăm.

 

Ngày xưa. Thân ái. Xa xăm

Chén chè Hiển Khánh. Ly kem Hải Phòng

Phố Bonard, chiều thong dong

Tay trong tay bước theo dòng người qua

 

Eden, rạp Rex, Tam Đa...

Nụ hôn vụng dại. Phòng trà Bồng Lai

Trưa Khai Trí tìm thơ ai

Phong thư vội vã riêng hai đứa mình.

 

Tháng tư. Khép những chuyện tình

Cơn mưa bất chợt. Rùng mình. Chớp giăng

Người chen nhau. Bến Bạch Đằng

Em ngây thơ. Chiếc khăn rằn quấn vai!

 

Sài Gòn. Buông thõng đôi tay

Bùng binh Lê Lợi. Tượng đài lệ rơi

Áo bào một thuở tả tơi

Ngổn ngang đường phố. Ta ơi khóc buồn

 

Bến Thành. Cửa khép, gió suông

Bàn chân đi mỏi. Mấy đường lang thang

Về Sài Gòn. Nghe hạ sang

Tiếng ve khóc nghẹn. Nước tràn ngõ xưa...

 

Sài Gòn. Nhớ suốt đêm mưa

Người trăm năm cũ mới vừa hôm qua…

 

 

Nhng vn thơ cũ

 

 

Tháng tư buông xuống chùm hoa phượng

Là cỏ sân trường đẫm máu khô!

 

*

 

Kể từ năm đó em thôi học

Biển sóng trùng dương khóc xác người?

 

*

 

Phố cũ tôi về con mắt lạ

Hẻm xác xơ gầy. Vắng áo xanh.

 

*

 

Châm hoài điếu thuốc tàn không cháy

Giấy quấn khê nồng. Ướt thuốc rê!

 

*

 

Uống ly bắp cháy, cà phê dão

Vô vị, nên ngồi, đứng. Chẳng yên?

 

*

 

Mai mốt lên rừng. Kinh tế mới

Trồng ngược hom đời. Thân dế giun

 

*

 

Tiếng loa khạc đỏ ráng chiều

Mười năm bám trụ, nửa tiều, nửa nông...

 

– Trần Hoàng Vy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tình anh cỏ ướt đêm thâu | gió mưa nặng hạt cơ cầu nặng vai | thương em không có ngày mai | anh đi mãi quên đời trai đã già
Bữa nay hát thánh ca buồn Buồn tôi cũng giống như buồn thánh ca
Hãy mở cửa nhà như lòng con mở | Hãy sót thương người tứ cố vô thân | Chén cơm đó con cho đi một nửa | Một nửa cho là một nửa thâm ân
Nằm nghe hơi thở bỏ thân, | tâm như chiếc lá cuối trời gió lay.
Đêm Giáng sinh, ai cũng mơ giấc mơ về nhà, mời đọc 'Trên Đường Về Nhà" của Mohammed Moussa — một bản nhạc "I will be home for Christmas" của Gaza, nơi hành trình về nhà là nỗi đau thức tỉnh nhận ra không còn chốn trở về. Mohammed Moussa là thi sĩ người Palestine, sinh sống và sáng tác tại Gaza, ông là thành viên của Gaza Poets Society, một nhóm thi sĩ viết trong điều kiện bị phong tỏa, nơi thơ không nhằm kể lể bi kịch, mà ghi lại sự trống rỗng mà chiến tranh và bạo lực để lại trong đời sống thường ngày.
Không màu xám nào | buồn hơn | xám Noel.| Hai tay mẹ | chắp | về khuya | xám đậm..
Vui lên, nếu bé sơ sinh vẫn còn bồng | còm cõi đó— một ngày rồi phải lớn— | dù con trai không thể cười không thể hát | dù chồng bà đã mất chân tay
rồi những hạt nhiệm mầu | sẽ sinh ra trái tim thiết tha | đập trên những dơ bẩn và thánh thiện
Bước xuống thềm nhà | Đi vào mùa đông trước mặt | Những hàng cây sẽ rung lên | Chiếc khăn quàng cổ gió