Thơ Đinh Cường

30/01/202520:52:00(Xem: 2752)

Lts: Người minh hoạ Việt Báo Tết Quí Tỵ năm 2013 là hoạ sĩ Đinh Cường. Năm nay Tết Ất Tỵ, một con Giáp đã qua.  
Đinh Cường sinh năm 1939 tại Thủ Dầu Một - Việt Nam. Sống ở Huế, Đà Lạt, Sài Gòn cho đến 1989.  Sau khi tốt nghiệp Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế và Sư Phạm Hội Họa - Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định, Sài Gòn, ông giảng dạy tại Trung Học Đồng Khánh, Nữ Trung Học Thành Nội và là giáo sư Cao Đẳng Mỹ Thuật- Huế. Hoạ sĩ Đinh Cường từng nhận nhiều giải thưởng hội hoạ nhưng ông cũng là một nhà thơ. Ông tạm biệt cõi nhân sinh vào ngày 7 tháng 1 năm 2016 tại Fairfax, Virginia, 76 tuổi.

Tưởng nhớ Ông nhân dịp Xuân Ất Tỵ, xin trích đăng lại các bài thơ tháng Chạp của người họa sĩ/thi sĩ tài hoa đã đăng trong báo Việt Báo Tết Quý Tỵ.

oOo

THÁNG CHẠP VỀ


DCTUYET2
Tranh Đinh Cường - Tuyết


Tháng Chạp tôi về nơi cánh rừng Natick
một màu trời xám chì
khoảng không buốt cóng

vuông cửa sổ nhỏ đủ nhìn
những sợi mưa xiên ngang
đâu có bước chân ai về
ẩn trong tịch lặng

nhiều khi cười nói một mình
có tiếng ai vọng lại bên kia rừng cây
chỉ là tiếng chim trốn rét
nhiều khi im sững

nhìn vũng nước đóng băng
như đã khô đi những giọt lệ
“có lúc
ban ngày nghe lá rụng sao hoảng hốt
có lúc
nước mắt không thể chảy ra ngoài được “ (1)

Tháng Chạp lao xao ngọn gió mùa
chạy dài trên những đốm đèn vàng
những sợi dây điện đen chùng xuống
nhớ bạn ở xa

vẫn điệu blues ru tôi lời mật ngọt
ru tôi đừng tuyệt vọng
nên tôi vẫn chôn những hạt mầm
trong mùa đông
chôn những vệt màu đỏ rực.

Tháng Chạp tôi vụng về, chậm chạp
trong lớp áo dày, đôi găng tay
lên một con dốc trơn trợt
đứng nhìn xuống lũng sâu
bàng bạc khói sương
nhớ tiếng kèn đồng
của người bao năm trở về quê nhà
giọng lạc…

Cũng có khi tôi về, nhặt lại quả mù–u
tháng Chạp mưa lâm râm trong Thành Nội


Virginia 12.96

oOo


BÀI RESTON


Tôi vẫn một mình
với chiều mù. hàng cây bên đường
không ánh đèn
em ở đâu xa
bên kia đầu ngọn sóng
núi cũng khuất chìm
không dấu vết
mây bỏ tôi mà bay đi …
làm sao níu nổi
và gió rất buồn
qua hai bàn tay không
buốt lạnh.
Những tảng màu đớn đau
réo gọi
réo gọi
em hãy về
giữ thinh không
cho chiều Reston mặt hồ
nghe tiếng mưa reo
tiếng nước trong như giọng nói
Cybèle, Cybèle
hãy vuốt mái tóc ướt sủng
bên kia cửa kính
cho đoá hồng khô thức dậy
mùa đông, ôi mùa đông thứ mấy
một người đàn ông buồn
một chiếc contrebasse ám bụi
không còn tiếng đàn trầm

Tôi vẫn một mình
ngồi uống ly rượu cuối năm
không hết.

Virginia, 12 .99


oOo

CHIỀU TRÊN XA LỘ VỀ TỪ BALTIMORE

Tặng TCS

Mặt trời bên kia rừng cây khô cành
đồi tuyết trắng chưa tan
chiều cuối năm tôi còn trên đường
qua bến cảng Baltimore
xa lộ mêng mông một nỗi buồn
như giọng hát khàn Juliette Greco
suơng mù dày, xuống cửa kính
gió tạt buốt mặt
gọi thầm tên ai xa vắng
như dòng suối cô đơn, soi mặt
mùa này hoa thạch thảo nở tím
trong kè đá, và rừng dương sĩ xanh non
nhớ không Sơn đêm nghe vượn hú trên Dran
tấm chăn độn bông gòn dày vải ca-rô
không đủ ấm,
hơ hai bàn tay vào bếp củi thông tàn

và con trăng nào đã lặn
sáng tinh mơ …


Chiều còn trên xa lộ mù mù
những đốm đèn xe choá mắt
chập chờn bướm trắng Nhất Linh
như còn nghe vọng tiếng còi tàu
những đốm than hồng bay ngược trong đêm
núi rừng tím sẫm
dù thế nào cũng không thể quên
những mái tranh chiều lên khói
có bẹ cau khô vừa mới rụng
mưa lất phất qua khói nhang
bộ lư đồng sáng choang chiều ba muơi Tết
soi mặt thời ấu thơ
thơm ngát hương trầm


Chiều trên xa lộ về từ Baltimore
những đốm đèn nhoà suơng như nuớc mắt .


Virginia, 2.1 2011

oOo

IM

nắng lửa hè im trơ cỏ cháy
xóm im cây lá cũng im, trưa
ngồi im nghe tiếng cành khô rụng
tranh trên giá vẽ cũng im lìm

chiều im trong bóng rừng Natick
đi về quanh ngõ vắng im thôi
khuya im gõ mấy hàng ghi vội
tắt ngọn đèn, nằm im chơi vơi

bật ngọn đèn tìm tiếng im rơi …


Virginia, 23 Jul 2011

oOo

ĐỂ NHỚ
BẾN ĐÒ TUẦN


        Em biền biệt trước mùa đông nắng ải
        Lau trắng bay hiu hắt cuối triền sông
        (Võ Quê)

Tôi vẫn nhớ bến đò Tuần em ạ
có hàng lau dại gió chiều qua
bàn chân mát thả theo dòng nước
rũ bỏ ngày đi lao động xa

em ở truờng quen trong lớp học
tay cầm phấn trắng nhẹ nhàng thôi
khi cầm cây cuốc sao mà nặng
cuốc xuống đồi hoang quá nhọc nhằn

thôi thì cho biết mưa và nắng
mới đó mà xa ôi rất xa
nay em còn nhớ em còn nhắc
bến Tuần xưa về nhìn không ra …

Virginia, 24 Jul 2011

oOo


ĐẦU NĂM RONG CHƠI
VỚI GIANG*


Rong chơi với Giang
một ngày mưa mù
hàng cây ướt sũng
gợn buồn khói sông
một ngày đầu đông
như là mưa xuân
nhắc lại quê cũ
một bờ đê xưa

Cẩm Giàng quê nội
về lại buồn không
phố phường xưa cổ
nao nao trong lòng
một thời trẻ dại
bốn mươi năm xa
tìm lại quả trám
bóng hoàng lan xưa

xác hoa gạo đỏ
lung linh chiều mưa
đêm trăng hoa sửa
bên ai bây giờ
bên ai Hồ Tây
mái nhà xưa cổ
mái nhà mẹ Lê
theo giòng, nhớ bố


Trở lại New York
tàu đêm qua nhanh
người đàn ông buồn
sờ lên tóc bạc
rong chơi với Giang
một ngày mưa suốt
trầm mình góc quen

ném màu lên toile
Một màu xám nhớ.

(*) Nguyễn tường Giang, con trai út
nhà văn Thạch Lam, bác sĩ sản khoa tại Virginia,
dạy Đại học Y khoa New York, đã nghỉ hưu.

Mừng Khói Hồ Bay, Thơ & Văn Nguyễn Tường Giang Thạch Ngữ xuất bản 2012.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Collage là một nghệ thuật. Hay chỉ là một thao tác thủ công? Có người cho cắt dán ( thơ ) mang tính nghệ thuật vì có sự suy nghĩ và đồng cảm của tác nhân. Có người cho đấy là một trò chơi lắp ráp trẻ con vì sự dễ dàng của cắt xén. Có người cảm nhận thơ cắt dán là một hình thức của họa thơ tân thời. Thử nghiệm xem
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.
Qua khu rừng lau chiều rất ốm cọng dài ôm cọng ngắn hấp hiu làm sao ngắt được lùm hoa sóng níu ngọn thương thân bãi dập dìu