Hôm nay,  

Chợ Bến Thành – Sài Gòn

18/10/201400:00:00(Xem: 6475)
Sáng hôm nay tôi lại thấy muốn ra giữa chợ Bến Thành mà ngắm, ở đây có thể quan sát mọi thứ. Tôi đứng thật lâu ngay Cổng Nam bên trên có ghi CHỢ BẾN THÀNH, lách mình xa xa để xem lại cho rõ có đúng những con chữ trên không! Rồi quan sát có cô ca sĩ Cẩm Nhung ngồi đâu đây ngày nào năm xưa, tôi định thần… lại với những ký ức xa xăm chuyện đầu đường thương xó chợ. Nhưng rồi tự an ủi biết đâu như thế mà hay, con người vẫn luôn còn nhớ về quá khứ và còn có lòng trắc ẩn dù chuyện đã xa xăm!

Bước ra giữa Công trường Quách Thị Trang, dưới chân tượng đài Đức Trần Nguyên Hãn, hòa mình với dòng người có thể là Việt kiều, hay những người từ các tỉnh về đây…ai cũng thích chụp hình lưu niệm, tôi nghĩ bụng giá nơi đây trở thành như công viên Hey Park bên Anh…cả nước Việt Nam này không có tự do, dân chủ nhưng chỉ một chỗ này cũng được để mọi người dân có quyền phát biểu… có lẽ chỗ này sẽ không thể chen chân…Suy nghĩ đôi dòng, tôi cũng bắt đầu chụp hình bằng ký ức… vì nơi đây sắp bị dẹp bỏ để làm ga tàu điện ngầm.

Nhìn toàn cảnh quanh Công trường Quách Thị Trang, đó là bức tranh tổng thể thật đầy đủ về nếp sống nếp nghĩ của người Việt Nam hôm nay. Trước khi trở lại chợ Bến Thành kìa là Bệnh viện Sài Gòn, vừa là bệnh viện mắt, cấp cứu, phòng khám chữa bệnh đa khoa…vừa là tiệm bán thuốc với những dấu thập đỏ cứu người tùm lum…Rồi đến khách sạn, nhà hàng, cây xăng, bến xe buýt trung tâm thành phố…với đầy những bảng hiệu từ trên cao tới thấp lè tè của các công ty điện tử, kem đanh răng, cũng như nếu mỏi mệt cho đủ loại thuốc dán và rượu cao hổ cốt…Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn không thiếu chi!

Nhưng vẫn còn thiếu trầm trọng trong hai chữ văn minh với sự biết dừng lại, civilisation, cest autonome - hãy cất đi những câu khẩu hiệu lạc lõng màu đỏ chói như “Không Có Gì Quý Hơn Độc Lập Tự Do”. “Sống, Lao Động và Học Tập Theo Gương Bác Hồ Vĩ Đại,” v.v…Về mặt hình thức nó không giống ai vì những bảng hiệu chung quanh bằng điện tử rất văn minh, còn kia sè sè những tấm bảng bên đường Khu Phố Văn Hóa khiến khi mắc tè người ta tìm chỗ nào dễ tránh mặt để núp, đó là chỗ thích hợp nhất và thực tế những bảng hiệu hô hào kia ngày nay đều ngược với cuộc sống !

Những bảng hiệu nhố nhăng hỗn tạp khi ta dừng chân thật lâu và nghiệm từng mẫu quảng cáo, điều đó nói lên những gì pha tạp rất lộn xộn trong nền kinh tế hội nhập của Việt Nam hôm nay…chỉ cần một cơn mưa nhỏ của Sài Gòn chung quanh bùng binh trước chợ đã không thoát nước kịp và dưới chân công trường những luống hoa quá đơn điệu nghèo nàn với chính yếu là mồng gà, các loài hao cúc, hoa mười giờ!

Vào giờ hành chánh của buổi sáng, nhưng thanh niên trai trẻ đi ngoài đường nhiều hơn ai hết, ngoại trừ những du khách nước ngoài, và số người tại trung tâm chợ Bến Thành này thật đông đúc… nói lên nghề chạy dịch vụ là chính, nó cũng phù hợp với con số gần 90% giới trẻ ngày nay không có nghề nghiệp kể cả khi học học xong phổ thông không biết tôi có thể làm được những gì? Và xong đại học tôi không biết sẽ làm việc gì? Đó là thảm trạng của nền giáo dục thiếu hướng nghiệp Việt Nam hiện tại! Các báo vừa đưa tin có một em trúng tuyển vào đại học văn hóa, nghệ thuật với môn văn chỉ có 1,5 điểm…nhưng vẫn trúng tuyển vì có lẽ nghệ thuật cao…nhưng rồi ra việc ứng xử sáng tác sắp tới sẽ không là tiếng Việt nữa!

Trở lại các cổng của chợ Bến Thành, từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây, nơi các cổng đều có những bác xe ôm đứng chờ khách, hoặc những chiếc taxi nhất là xe kéo xích lô tân trang để chở khách nước ngoài có lẽ vì hiếu kỳ, nhất là với Tây ba lô…Tất cả các bác tài cũng như những người phụ nữ bán hàng nơi các cửa chợ đều biết nói tiếng Anh, tất nhiên chỉ là tiếng bồi, hay gọi là mot à mot. Nhưng dù sao cũng là điều đáng mừng trong giao tiếp để mưu sinh thời hội nhập!

Dừng lại nơi một góc tường nói chuyện với người xe ôm có lẽ thổ địa ở đây tôi bắt chuyện Ngày xưa thời tôi trước 1975, chợ Bến Thành qui tụ những tay móc túi tầm cở quốc tế dữ dằn lắm, không biết bây giờ có còn hay không?Ông bạn trả lời: không thua kém gì đâu mà còn tinh vi hơn thế nữa, rồi anh ta cười chỉ tay ra giữa công trường nơi có hình ông Hồ đang chống nạnh mà người dân Sài Gòn gọi là đang đứng chửi thề… Những viên thu thuế ở đây ăn khiếp đảm lắm Và tôi hỏi tiếp Thế còn chị em buôn bán có còn thách giá cao trên trời với khách lạ… Ông ta trả lời Chuyện đó là truyền kiếp của Bến Thành Nếu không thách giá cao, khách ra về không bị hố thì không phải Bến Thành… Ông ta còn tiếp bây giờ Thầy giáo còn phải biết nói láo để kiếm tiền quý hồ chuyện đi buôn… Ông ở nước nào về đây hay từ ngoài hành tinh… Cả hai cùng cười, may là tôi cũng ăn mặc lịch sự dù kiếm chuyện lang thang không khác Ông Bùi Giáng.


Bây giờ mới là chỗ quan trọng của chuyến dã ngoại này vì lúc nào cũng được các anh mặc thường phục bảo vệ thật kỹ, nói rõ là công an chìm đó, đến nỗi cô con gái tôi bảo chú này cứ thường theo Ba hay chú này lạ thật vừa chạy xe mà cứ nhìn Ba rẽ hướng nào… Tôi đứng bên một thùng rác thật lâu và tính ra liên tục có người đến lục ra hoặc thu lại thức ăn thừa rồi ăn nhanh tại chỗ hoặc nếu không còn gì thì nhặt ve chai bao bì…Họ là những người mẹ dẫn theo theo các con mọn, hay bọn trẻ lang thang đi một mình! Tôi cũng nghe nói có nhiều thương binh của chế độ miền Nam kể cả miền Bắc…sống lẩn quất nơi đây rất nhiều nhưng nay nhìn toàn cảnh sáng nay không thấy hay nhờ báo chí lên tiếng quá nhiều mà chính sách với những người thương tật có khác? Những hành khách ăn xin cũng không còn nữa nhưng chuyển sang hình thức bán vé số với cách bán như buộc khách phải mua…

Người bạn xe ôm còn cho tôi biết từ 6 giờ chiều đầy những cô gái dựa tường trên những cửa chợ, ăn mặc thừa thịt thiếu vải nhìn vào là biết ngay Sài Gòn về đêm và trên những con đường khắp Hòn Ngọc Viễn Đông nay là vậy – người ngọc, ngọc người và cũng đầy nọc độc của thời thượng Sida!

Hàng hóa mỹ thuật gồm những đồ lưu niệm của Việt Nam trưng bày tại đây không có gì đặc biệt ngoài điêu khắc thủ công nhưng rất thô sơ của loại hình nghệ thuật này, chỉ có hàng tóc giả là đông khách nhất vì giới trẻ thì thích kiểu tóc Hàn quốc dựng đứng hoặc chĩa lên và tiện nhất vẫn cho những người tóc rụng hói đầu vì tuổi càng cao thường không còn mấy sợi…nhanh chóng chỉ cần chụp lên là trở nên trẻ trung với giá chỉ thường 10USD!

Nhìn du khách và ngoảnh lại bên các thùng rác, thật đúng là những cảnh đời đầy nước mắt, dường như họ cũng không còn lệ rơi khi từ những vùng nông thôn xa xôi mà lên được đến đây để ăn mày, khuôn mặt người nào ngay cả trẻ em cũng thấy như chai ra, trong lãnh vực chính trị gọi cho đúng từ là mặt dạn mày dày nó có ký hiệu là MD2…Kìa "Kẻ ăn không hết, người lần không ra", trước mắt nhiều trẻ đang bị ép ăn đủ thứ còn chẳng chịu ăn, ép học chẳng buồn học, còn những trẻ bất hạnh kia thiếu thốn đủ đường, cơm không đủ mà ăn, áo không đủ mặc…

Tôi cũng nhìn quanh xem có các hội chứng về những hành vi quái dị đang diễn ra ở Hà Nội hay không như lạy gối bông khi một chàng trai đội gấu bông trên đầu đứng giữa phố và một nhóm người quỳ gối hì hục... vái lạy (!). Hoặc tổ chức một “trò gây cười tập thể” bằng cách huy động hàng chục thành viên đứng nắm tay nhau thành vòng tròn, đi được một lúc rồi bỗng dưng... ngã đùng xuống đất!

Tất cả không phải là sự điên rồ của các bạn trẻ, nhưng có thể hiểu khi có người hỏi triết gia Kant: Có nên theo tôn giáo nào hay không? Ông chần chừ một chút và nói: Người phàm nên có tôn giáo. Các em đang đi tìm thần tượng cho chính mình, hoặc chính mình là thần tượng!

Thích phê phán là quyền của mỗi người, nhưng biểu hiện thể hiện giới trẻ đang khát khao đi tìm lại những giá trị dù đó là vật thần cũng là điều đáng mừng khi lương tri bắt đầu thức tỉnh! Còn hơn cứ ngu muội phải thờ những vật người – người nhưng mang tâm tính thú!

Sự có mặt trong cuộc đời của mỗi cá nhân là một niềm vui, chứng minh không ai trong nhân loại muốn chết, lời Chúa phán Tóc trên đầu các ngươi cũng đã đếm hết rồi, nhưng con người có thể mang lại hạnh phúc cho nhau khi tạo niềm vui như gần 2.000 người “dắt chó tàng hình” đi dạo... Improv Everywhere là kiểu làm trò khác người tập thể chuyên thực hiện những trò lừa hài hước do một hội cùng tên thành lập tại New York năm 2001 với mục đích gây vui nhộn cho mọi người luôn thu hút lượng truy cập xem clip lên đến hàng triệu lượt trên trang web của hội và cả YouTube. Vì quả thật những con chó luôn trung thành, nhưng phản xạ có điều kiện và Hữu thể có ý thức trong ước mơ biết trung thành khi nào không cần phải trung thành với ai, cái gì?

Những người phụ nữ trong và ngoài chợ qua lại nơi đây đều như muốn để cả phần trên của bộ ngực phơi ra bên ngoài như một mốt cần khi giao dịch, nhưng họ đã quên nguồn sống của người mẹ cho hết ra bên ngoài sẽ còn đâu để con cháu được hưởng nguồn tài nguyên từ những dòng suối vô tận đã hun đúc nên bao anh hùng của dân tộc này.

Nguyễn Quang

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên số, nơi mọi thứ đều được đo bằng thuật toán: nhịp tim, bước chân, năng suất, thậm chí cả tình yêu. Thuật toán không có tình cảm, nhưng khôi hài vì chúng ta điều khiển thuật toán bằng cảm xúc.Máy móc có thể xử lý hàng tỷ dữ liệu mỗi giây, còn con người — chỉ cần một tưởng tượng — mọi thứ biến hoá. Cảm xúc lan truyền nhanh hơn tin tức, giận dữ được tối ưu hóa bằng công nghệ, và hạnh phúc được đong đếm bằng lượt thả tim. Chúng ta tưởng mình tiến hóa thành sinh vật lý trí, nhưng thật ra chỉ là sinh vật cảm xúc có Wi-Fi. Trong khi AI đang thao túng mọi lãnh vực, chúng ta loay hoay với cảm xúc, thao túng mọi ý nghĩ, hành vi.
Năm 2025 sắp khép lại, và theo thông lệ hàng năm, các nhà từ điển trên thế giới lại đi tìm từ ngữ để chọn đặt tên cho cái mớ hỗn độn mà nhân loại vừa bơi qua trong năm. Oxford chọn cụm từ “mồi giận dữ” (rage bait). Theo các nhà ngôn ngữ học của Oxford, đây là cách tiếng Anh vẫn thường vận hành: hai chữ quen thuộc — “giận dữ” và “mồi nhử” — ghép lại trong bối cảnh trực tuyến để tạo nên một ý niệm mới: thứ nội dung bày ra để cố tình khêu gợi bản tính nóng nảy của người xem, người đọc, khiến thiên hạ phải lao vào vòng tranh cãi chỉ để cuối cùng bấm thêm một cú “tức” nữa.
Tài năng như ông vua tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung cũng chỉ có thể tạo ra những vị tướng phản diện nhưng có võ công cao cường và chí lớn, chứ không thể giả mạo làm tướng. Mộ Dung Phục, tức Nam Yến Quốc, là một trong nhiều ví dụ. Mộ Dung Phục là kẻ háo danh, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Hắn sẵn sàng bỏ quên nhân nghĩa, thậm chí phản bội anh em, bạn bè, để leo lên nấc thang quyền lực, khôi phục nước Yên. Nhưng vẫn là một kẻ võ công cái thế. Đối thủ của Mộ Dung Phục là anh hùng chính nghĩa Kiều Phong. Bởi vậy, mới có câu "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" để chỉ hai cao thủ võ lâm mạnh nhất thời bấy giờ. Vậy mà nước Mỹ hôm nay lại có bộ phim kỳ quái về một kẻ giả danh tướng, khoác lên mình chiếc áo quyền lực để công kích một anh hùng, một đại tá Hải Quân, một phi hành gia của NASA, một người yêu nước đích thực.
Trong lúc hàng triệu người không đủ thực phẩm để ăn, chính quyền của Tổng thống Donald Trump lại để mặc cho nông sản thối rữa hàng loạt ngoài đồng, trong kho bãi, và thậm chí còn trực tiếp tiêu hủy hàng ngàn tấn thực phẩm viện trợ. Tất cả đều nhân danh mục tiêu “nâng cao hiệu quả” của bộ máy chính phủ. Những thay đổi quyết liệt trong chính sách thuế quan, các cuộc bố ráp di dân gắt gao và cắt giảm các chương trình hỗ trợ người dân như tem phiếu thực phẩm đã khiến nông dân kiệt quệ vì thiếu nhân lực và vốn liếng. Nông sản thì bị bỏ mặc cho mốc meo trong kho và thối rữa ngoài đồng, trong khi hàng triệu người dân rơi vào cảnh đói kém. Đó là chưa kể đến những trường hợp chính quyền trực tiếp tiêu hủy nguồn thực phẩm hoàn toàn có thể sử dụng được.
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.
Ngày đi phỏng vấn thẻ xanh để trở thành thường trú nhân Hoa Kỳ thường là một ngày tràn đầy hy vọng và đáng nhớ, đặc biệt đối với những đôi vợ chồng, hoặc những hôn phu, hôn thê. Lễ Tạ Ơn tưởng đâu là ngày họ sum vầy, nói câu “Tạ ơn nước Mỹ” với những hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng điều đó không xảy ra trong thời này, ở Hoa Kỳ. Khi bước cuối cùng trong quá trình xin thường trú nhân Hoa Kỳ, là cuộc phỏng vấn với viên chức di trú kết thúc, các đặc vụ liên bang lại ập đến, còng tay người vợ/chồng người ngoại quốc và đưa họ đi. Hy vọng trở thành ác mộng.
Dự thảo Hòa ước Ukraine do Hoa Kỳ và Nga đề ra gồm có 28 điểm đã được công bố gần đây. Kết quả của diễn biến này khá bất thường vì không có sự tham gia đàm phán của Ukraine và Liên minh châu Âu (EU)...
Trong một nghiên cứu phối hợp giữa đại học Hồng Kông và đại học Rutgers tại Mỹ cùng một số khoa học gia trong khu vực hồi tháng 8 năm 2024, báo cáo này chỉ ra rằng vị trí của Việt nam sẽ là một "điểm nóng" của những cơn bão nhiệt đới với cường độ dữ dội và thường xuyên hơn trước sự biến đổi khí hậu toàn cầu, với rủi ro cao là ngay Hải Phòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.