Hôm nay,  

Trump Đang Tính Viết Lại Luật Dân Quyền?

23/05/202500:00:00(Xem: 404)

dan quyen
Với sắc lệnh mới, Trump tìm cách xoá bỏ việc dùng kết quả kỳ thị làm bằng chứng vi phạm dân quyền. Đây là bước đi khiến nhiều người lo ngại sẽ đảo ngược tiến bộ của hàng chục năm đấu tranh bình đẳng. (Nguồn: pixabay.com)

Trong số 145 sắc lệnh hành pháp mà Tổng Thống Donald Trump đã ban hành, từ quy định về sức nước mạnh hay nhẹ trong vòi sen cho đến xuất cảng hải sản, có một sắc lệnh đáng chú ý. Được ký vào ngày 23 tháng 4 với tiêu đề tưởng chừng đơn giản: “
Khôi Phục Bình Đẳng Cơ Hội và Trọng Dụng Tài Năng” (Restoring Equality of Opportunity and Meritocracy), sắc lệnh này lại mang tham vọng tái định hình toàn bộ luật dân quyền Hoa Kỳ. Ngay cả những người hay nghi ngại Trump cũng không khỏi giật mình nhận ra, điều quan trong lần này không chỉ là mục tiêu mà ông nhắm đến, mà còn là những chọn lựa đầy toan tính.
 
Sắc lệnh mới của Trump nhằm loại bỏ dần khái niệm pháp lý “tác động khác biệt” (tiếng anh là disparate impact), tức là quan điểm cho rằng một chính sách, dù không có ý định kỳ thị ai, vẫn có thể xâm phạm dân quyền nếu kết quả của việc áp dụng gây bất bình đẳng theo sắc tộc hoặc phái tính.
 
Sau khi Đạo Luật Dân Quyền 1964 được thông qua, thuyết “tác động khác biệt” dần trở thành một phần quan trọng trong luật pháp Hoa Kỳ. Thí dụ như vụ kiện Griggs v Duke Power Co. (năm 1971), được đưa lên tới Tối Cao Pháp Viện (TCPV). Khi đó, Tòa án kết luận rằng việc buộc những ai không có bằng đại học phải làm bài kiểm tra IQ – và người da trắng vượt qua gần gấp mười lần so với người da đen – là hành vi vi phạm luật dân quyền.
 
Trong phán quyết đồng thuận tuyệt đối, các thẩm phán đều cho rằng chính sách buộc ứng viên phải thi IQ của công ty điện lực, dù không có vẻ gì là kỳ thị, thực chất lại phân biệt đối xử dựa trên sắc tộc. Sự khác biệt trong kết quả thi là hậu quả trực tiếp của hệ thống giáo dục tách biệt và kém chất lượng dành cho người da màu. Và vì thế, chính sách này đã vi phạm luật dân quyền (không chỉ cấm những hành vi kỳ thị rõ ràng, mà còn ngăn cả những chính sách trông có vẻ công bằng nhưng lại bất công khi áp dụng).
 
Đây là lần đầu tiên luật pháp Hoa Kỳ thừa nhận rằng kỳ thị có thể xảy ra mà không cần phải do cố tình. Kết quả là kỳ thi công chức liên bang bị bãi bỏ. Ủy Ban Cơ Hội Việc Làm Bình Đẳng (Equal Employment Opportunity Commission, EEOC) cũng thiết lập quy tắc “bốn phần năm” (four-fifths rule): nếu tỷ số tuyển chọn của một nhóm sắc tộc, phái tính hay dân tộc nào đó thấp hơn 80% so với nhóm cao nhất, thì sẽ được xem là có “dấu hiệu phân biệt.” Luật yêu cầu các công ty, xí nghiệp phải tự kiểm tra và chịu trách nhiệm, nên các công ty cần có bộ phận riêng để giám sát vấn đề này. Từ đó các phòng nhân sự chuyên nghiệp ra đời.
 
Khoảng cách tưởng nhỏ nhưng ảnh hưởng lớn
 
Trong nhiều năm, thuyết “tác động khác biệt” đã buộc các cơ quan liên bang phải điều chỉnh chính sách trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Dưới thời Tổng Thống Barack Obama, chính phủ yêu cầu các trường học phải cải tổ lại quy định kỷ luật học sinh, vì số lượng học sinh da đen bị đình chỉ và đuổi học cao hơn nhiều so với học sinh da trắng (không cần có bằng chứng về chủ ý kỳ thị). Trong lĩnh vực nhà ở, các đơn vị cung cấp nhà ở công cộng cũng được khuyến cáo tránh yêu cầu người thuê khai báo tiền án tiền sự, để không vô tình tạo ra rào cản cho những nhóm dễ bị kỳ thị, đặc biệt là người da màu.
 
Đến thời Tổng Thống Biden, Ủy Ban Truyền Thông Liên Bang (FCC) đã quy định rằng mọi hành vi khiến người dân bị hạn chế quyền sử dụng Internet băng thông rộng (chỉ vì họ nghèo, là người da màu hoặc thuộc nhóm thiểu số) đều có thể bị xem là phân biệt đối xử.
 
Thế nhưng, Tổng thống Trump hiện quyết tâm loại bỏ hoàn toàn kiểu suy nghĩ và lý luận này “khỏi mọi lĩnh vực, càng triệt để càng tốt.” Một số nhà phân tích cấp tiến cho rằng đây là biểu hiện của tư tưởng phân biệt sắc tộc kiểu cũ. Nhưng những người phản đối thuyết “tác động khác biệt” lại cho rằng họ không hề phản đối việc cấm kỳ thị trực tiếp hay công khai. Theo Alison Somin, luật sư tại tổ chức Pacific Legal Foundation, điều họ lo ngại là “gần như chính sách nào cũng ảnh hưởng đến một nhóm thiểu số nào đó, nên các cơ quan chính phủ có thể dựa vào lý do này để can thiệp vào bất cứ chính sách nào.
 
Dù về mặt lý thuyết, sắc lệnh của Trump có thể bị một chính quyền Dân Chủ kế nhiệm thu hồi; nhưng thực tế cho thấy, những gì ông đã làm – từ việc thu hẹp lực lượng nhân sự tại các cơ quan của Bộ Tư Pháp và Bộ Nội An cho đến định hướng lại cách thi hành luật – sẽ khiến cho chính sách “tác động khác biệt” gần như biến mất khỏi hệ thống luật liên bang. Suốt nhiều năm sau, chúng ta có thể sẽ không thấy thêm vụ kiện nào dựa trên khái niệm này được đưa ra bởi các cơ quan chính phủ. Theo nhà quan sát chính trị bảo thủ Richard Hanania, việc phục hồi học thuyết ấy không hề dễ dàng, bởi bản thân nó và các chính sách điều chỉnh sắc tộc thường gây tranh cãi và không có nhiều sức hút đối với đa số cử tri.
 
Và dù “tác động khác biệt” vẫn còn được luật pháp ghi nhận trong một số điều khoản và được bảo vệ bởi án lệ Griggs, nhưng không có gì đảm bảo nó sẽ tiếp tục đứng vững nếu bị đưa ra xét xử trong một vụ án mới tại TCPV. Năm 2009, trong một vụ án liên quan đến kỳ thi tuyển lính cứu hỏa, cố Thẩm phán TCPV Antonin Scalia từng lên tiếng cho rằng lúc ấy tòa án không dám đi thẳng vào những câu hỏi quan trọng nhất về hiến pháp. Scalia gọi đó là “kéo dài thời gian” cái ngày mà TCPV buộc phải đưa ra câu trả lời: rằng liệu khái niệm này có phù hợp với nguyên tắc bình đẳng được hiến pháp bảo hộ hay không?  Ngày đó đang tới gần, mà với thế đa số bảo thủ trong Tòa án cao nhất hiện nay, hy vọng của giới cấp tiến rất có thể sẽ tiêu tan.
 
Khái niệm “tác động khác biệt” từng là một trong những ý tưởng pháp lý đáng chú ý mà Hoa Kỳ đưa ra thế giới. Năm 1985, TCPV Canada đã đứng về phía một tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm (Seventh-Day Adventist) bị công ty Sears sa thải vì từ chối làm việc vào ngày Sabbath. Tòa án Canada coi đây là một dạng “phân biệt đối xử” dù quy định của công ty áp dụng cho tất cả nhân viên (nhưng gây thiệt thòi cho người có tôn giáo đặc biệt).
 
Ở Âu Châu, người ta gọi kiểu bất công như vậy là “kỳ thị gián tiếp” (indirect discrimination). Tức là quy định nghe có vẻ công bằng, nhưng khi áp dụng thì lại gây khó khăn cho một nhóm thiểu số nào đó. Tại Anh, luật này được ghi rõ trong Đạo Luật Bình Đẳng năm 2010. Thực ra, các luật cũ như Luật chống phân biệt phái tính (1975) hay Luật về quan hệ sắc tộc (1976) cũng đã đề cập tới điều tương tự. Đến năm 2017, TCPV Anh tiếp tục khẳng định tính hợp pháp của các cáo buộc về kỳ thị gián tiếp – trong đó có vụ kiện liên quan đến bài thi thăng chức của các viên chức di trú.
 
Tuy chính sách bảo vệ dân quyền này có thể đang bước vào “những ngày cuối cùng” tại Hoa Kỳ,  “tác động khác biệt” hay “kỳ thị gián tiếp” vẫn được định dạng và nhìn nhận trong nhiều hệ thống pháp luật khác trên các đất nước dân chủ và văn minh trên thế giới.

Nguyên Hòa biên dịch
Nguồn: “Trump knocks down a controversial pillar of civil-rights law” được đăng trên trang Economist.com.
 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu chuyện của Tuấn Phan, một người đàn ông gốc Việt tại Quận Pierce, tiểu bang Washington, tưởng chừng đã đến hồi kết với việc Ông chấp nhận trục xuất về Việt Nam sau khi mãn hạn tù. Thế nhưng, một quyết định bất ngờ từ Cơ quan cưỡng chế thuế quan và luật di trú (ICE) đã đẩy ông vào một hành trình đầy hiểm nguy đến Nam Sudan, một quốc gia Phi Châu đang chìm trong bất ổn.
Công viên đô thị không chỉ là nơi để thư giãn và giải trí, mặc dù những lợi ích đó rất quan trọng. Một cuộc thăm dò mới đây cho thấy công viên cũng đóng vai trò là không gian thiết yếu để kết nối giữa người với người; nơi cư dân thuộc nhiều thành phần khác nhau có thể gặp gỡ, trò chuyện, điều ngày càng hiếm hoi trong một xã hội Hoa Kỳ đang phân cực, chia rẽ. Hơn một nửa người Mỹ cho biết đã từng nói chuyện với một người không quen biết trước, thuộc một tầng lớp xã hội khác tại công viên. Dữ liệu cũng cho thấy các thành phố có hệ thống công viên rộng lớn thường có tỷ lệ tình nguyện viên cao hơn, nhiều tổ chức dân sự hơn tính trên đầu người; thành công hơn trong việc phát triển các nhà lãnh đạo cộng đồng.
Trong nhiều thập kỷ, các nhà khoa học Mỹ đã quen với vị trí dẫn đầu thế giới: các trường đại học danh tiếng, nhiều giải Nobel và vô số công trình nghiên cứu có tầm ảnh hưởng lớn. Chính phủ Mỹ luôn mạnh tay chi cho nghiên cứu, với tổng số tiền lên đến 120 tỷ USD mỗi năm, trong đó hơn 50 tỷ USD cấp cho các viện nghiên cứu và trường đại học. Nhưng vài tháng gần đây, cộng đồng khoa học Mỹ rơi vào tình cảnh bất ổn chưa từng có. Chính quyền Trump, với lý do cắt giảm chi phí và xóa bỏ các chương trình đa dạng, công bằng và hòa nhập (DEI), đã hủy bỏ hàng loạt khoản tài trợ nghiên cứu. Ngày 15/5, chính phủ đột ngột cắt các khoản tài trợ của Đại học Harvard cho những dự án từ địa hóa học Bắc Cực đến vật lý lượng tử – sau khi đã có động thái tương tự với Đại học Columbia. Các nhà khoa học cảnh báo: điều này sẽ giáng đòn nặng lên vị thế dẫn đầu của Mỹ trong lĩnh vực nghiên cứu.
Tổng Thống Donald Trump khẳng định rằng dự luật thuế mới của ông, vừa được một ủy ban quan trọng của Quốc Hội thông qua vào ngày 18 tháng 5, sẽ mang lại lợi ích cho mọi tầng lớp người dân Hoa Kỳ. Trong phát biểu ngày 1 tháng 5, Trump tuyên bố: “Luật này sẽ giúp một gia đình bình thường có thêm hàng ngàn Mỹ Kim mỗi năm.” Đúng là nhiều người sẽ thấy mình còn lại nhiều tiền hơn sau thuế. Tuy nhiên, các chuyên gia nghiên cứu phi đảng phái lại cho rằng người giàu sẽ được lợi nhiều nhất, còn những người kiếm tiền ít nhất lại có thể mất đi một phần thu nhập, nhất là khi chính phủ cắt giảm các chương trình như Medicaid và Trợ Giúp Thực Phẩm Supplemental Nutrition Assistance Program (SNAP).
Chỉ sau 100 ngày đầu tiên Donald Trump trở lại làm tổng thống, người dân Mỹ giờ đây hoang mang về hướng đi của đất nước mình. Các cuộc thăm dò gần đây cho thấy đa số người Mỹ đồng ý rằng Trump là "một nhà độc tài nguy hiểm"; tin rằng tổng thống đang mở rộng quyền hạn của mình, coi thường pháp quyền, đưa Hoa Kỳ đi chệch khỏi các nguyên tắc căn bản từ khi lập quốc.
Tỉ lệ chấp thuận Tổng Thống Trump suy giảm đáng kể- Trump làm kinh tế tồi tệ hơn- Đa số dân Mỹ phản đối việc cắt giảm các chương trình xã hội bao gồm Medicaid - Trong trận tái đấu giả định năm 2024, Kamala Harris dẫn trước Donald Trump.
Kể từ khi chính thức đóng cửa vào năm 1963, nhà tù Alcatraz đã trở thành một phần huyền thoại của nước Mỹ. Tọa lạc trên một hòn đảo ngoài khơi California, nơi này từng là nhà tù liên bang nổi tiếng với danh xưng “không thể vượt ngục” – bốn bề là biển cả, vừa lạnh thấu xương vừa nhiều sóng dữ. Alcatraz từng giam giữ những tên tội phạm khét tiếng nhất Hoa Kỳ, từ Al “Scarface” Capone đến George “Machine Gun” Kelly.
Trước khi trở thành Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Đảng Dân chủ (Democratic National Committee, DNC), Ken Martin đã dành cả đời làm việc trong đảng, qua mọi cấp độ – từ cơ sở đến trung ương. Chặng đường ấy bắt đầu với một người mà Martin luôn kính trọng: cố TNS Paul Wellstone – một chính khách cấp tiến, luôn kiên định với các lập trường táo bạo như việc phản đối cuộc chiến tại Iraq, điều từng khiến ông đối đầu với nhiều nhân vật quyền lực.
Từng là trụ cột vững chãi của hệ thống tài chánh toàn cầu, đô la Mỹ (MK, USD) nay lại khiến thị trường lo sợ. Từ khi đạt mức cao hồi giữa tháng 1, giá trị “đồng bạc xanh” của Hoa Kỳ đã lao dốc hơn 9% so với các đồng tiền mạnh khác. Điều đáng lo ngại hơn cả, là gần phân nửa đà sụt giảm này chỉ diễn ra sau ngày 1 tháng 4, dù lợi suất trái phiếu kho bạc Mỹ kỳ hạn 10 năm lại tăng nhẹ 0.2%.
Không những sản lượng kinh tế suy thoái, thị trường chứng khoán cũng đã giảm mạnh. Niềm tin của người tiêu dùng đã hạ xuống mức thấp nhất kể từ khi đại dịch COVID-19.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.