Hôm nay,  

Dr. Nồ Và Thầy Mo

24/06/200600:00:00(Xem: 2995)

Bắc Hàn tháu cáy với hỏa tiễn, Hoa Kỳ dám bắt hay không"…

Trong khi Tổng thống George W. Bush bị phản đối tại Vienna vì chủ trương "tiên hạ thủ" thì ở nhà, ông được sự hỗ trợ của hai nhân vật có thẩm quyền về đòn "đánh phủ đầu".

Hai nhân vật ấy đều là những người có trách nhiệm về quốc phòng và về Bắc Hàn dưới thời Tổng thống Bill Clinton. Đó là nguyên Tổng trưởng Quốc phòng William Perry và nguyên Phụ tá Tổng trưởng Quốc phòng Đặc trách  An ninh Quốc tế Ashton B. Carter. Hai ông hiện đang là Giáo sư nhưng từng thiết lập chánh sách cho ông Clinton đối với Bắc Hàn.

Chánh sách ấy thất bại, Bắc Hàn (Cộng hoà Dân chủ Nhân dân Triều Tiên) chối bỏ thỏa ước tạm ngưng thử nghiệm hỏa tiễn đã cam kết năm 1999 và nay đang chuẩn bị phóng hỏa tiễn tầm xa, liên lục địa, có tên là Đại pháo đồng 2 (Taepodong-2). Trong một bài nhận định trên nhật báo The Washington Post được đưa lên net đêm 21 rạng ngày 22 giờ Hoa Kỳ, khi ông Bush bị dư luận Âu châu đả kích, hai ông Carter và Perry đã viết thẳng rằng nếu can gián Bình Nhưỡng không được thì Hoa Kỳ phải ra tay trước, tấn công và tiêu diệt hỏa tiễn của Bắc Hàn.

Nghĩa là quyết định tiên hạ thủ và đánh phủ đầu là cần thiết.

Các chính trị gia thường chỉ nói thật sau khi hết nhậm chức. Lời khuyên của hai ông Perry và Carter là một niềm an ủi nhỏ cho ông Bush và là một vấn đề lớn cho đảng Dân chủ khi phải xử trí về chuyện an ninh. Nhưng đấy là chuyện chính trị của Hoa Kỳ.

Vấn đề quan trọng hơn mà ông Bush phải quyết định trong vài ngày tới là làm gì trước sự hăm he của Bắc Hàn"

Chính quyền Cộng sản Bình Nhưỡng khéo chọn thời điểm gây ra cuộc khủng hoảng, khi bắt đầu bơm dầu vào Đại pháo đồng từ cuối tuần qua và tuyên bố là sẽ bắn thử nghiệm. Đòn hù doạ này mở rộng mâu thuẫn giữa Hoa Kỳ và Nam Hàn, tác động vào cuộc tranh cử tổng thống năm tới tại Nam Hàn, gián tiếp ủng hộ lập trường hoà giải của Tổng thống đương nhiệm đang bị thất thế trước phe đối lập.

Quyết định ấy cũng khiến chính quyền Bush bị một lúc hai hồ sơ nguyên tử trên tay, tại Iran và tại Bắc Hàn, trong khi vẫn vướng bận chuyện Iraq. Đòn hù của Bình Nhưỡng còn khiến Hoa Kỳ phải quan tâm đến lập trường của Trung Quốc và Liên bang Nga khi cần can gián Bắc Hàn. Và ông Bush phải gỡ ngòi cho vụ khủng hoảng này khi dân Mỹ chuẩn bị bầu cử giữa nhiệm kỳ.

Bây giờ, chính quyền Bush phải hoặc dụng lễ hoặc dụng binh.

Dụng lễ là vận động ngoại giao qua các nước liên hệ trong hội nghị sáu bên về Bắc Hàn (Nam-Bắc Hàn, Nga, Trung Quốc, Mỹ và Nhật). Hội nghị này đã bế tắc từ năm ngoái và không thể giải quyết được vấn đề vì Trung Quốc và Nga thiếu thiện chí và vì Chính quyền Nam Hàn của Tổng thống Roh Moo Hyun còn muốn cứu vãn chánh sách hoà giải với Bắc Hàn, được gọi là "Nhật quang chánh sách". Một giải pháp dụng lễ khác là vận động Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc. Nhưng hai trong năm hội viên thường trực có thể sẽ trì hoãn và phá hoại bằng những tuyên bố vu vơ mà không có giá trị cưỡng hành, đó là Nga và Trung Quốc.

Nếu dụng binh, chính quyền Bush có thể lấy quyết định bắn hạ hỏa tiễn Bắc Hàn, là điều hai ông Perry và Carter đề nghị. Bắn có nổi không"

Ngay từ ngày Bắc Hàn bơm dầu vào hỏa tiễn, phía Hoa Kỳ đã bắn tin qua tiết lộ với báo chí (tờ Washington Times) là sẽ phóng hoả tiễn lên chặn. Nghĩa là dùng một phi đạn bắn ra từ Alaska hay California để bắn hạ Đại pháo đồng 2 của Chủ tịch Kim Chính Nhật.

Đầu tuần này, viễn ảnh đó đã hâm nóng một hồ sơ được Tổng thống Ronald Reagan đưa ra từ 1983 trước sự châm biếm của dư luận. Đó là Hệ thống Phòng thủ Chiến lược SDI, dùng siêu kỹ thuật bắn hạ các hỏa tiễn có khả năng tấn công vào lãnh thổ Mỹ. Lúc ấy, không ai tin vào giải pháp siêu kỹ thuật này của ông Reagan - trừ Liên xô.

Cuối cùng thì Liên xô hụt hơi chạy đua võ trang mà tan rã.

Trong khi ấy, Hoa Kỳ có xúc tiến một cách chậm chạp kế hoạch dùng phi đạn chặn phi đạn. Với kết quả rất nghèo nàn mà đắt đỏ.

Sau khi tốn 97 tỷ cho biệc này kể từ năm 1999, dưới thời Clinton, Hoa Kỳ đã thử nghiệm 10 lần thì năm lần hỏng năm lần được, lần cuối có kết quả là vào tháng 10 năm 2002.

Nếu muốn bắn Đại pháo đồng, với xác suất 50/50, mà lại bắn hụt thì danh dự, uy tín và khả năng gián chỉ của Hoa Kỳ có còn gì không" Bắc Hàn sẽ thu hoạch một ưu thế không thể lường được nếu phóng hoả tiễn - dù chẳng bay tới đâu cả - khiến Mỹ phải tung hoả tiễn ra đỡ và đỡ hụt!

Vì vậy, việc Mỹ nhá tin là sẽ dùng hỏa tiễn địa không bắn lên từ Alaska (có hai căn cứ là Fort Greely và Kodiak Island) hay từ căn cứ Không quân Vandenberg tại California để triệt hạ Đại pháo đồng chỉ là đòn dọa nhằm hóa giải đòn tháu cáy của Bình Nhưỡng với khả năng can gián rất thấp.

Là chuyên gia về siêu kỹ thuật quốc phòng trước khi trở thành Thứ trưởng rồi Tổng trưởng Quốc phòng, ông William Perry không thể không biết hạn chế của giải pháp ấy. Khi ông viết trên báo là Mỹ phải tấn công và tiêu diệt hỏa tiễn Bắc Hàn, có thể là ông nghĩ tới giải pháp khác.

Quả thật Hoa Kỳ có nhiều giải pháp kỹ thuật và quân sự để đạt mục tiêu này. Tức là bắn thật chứ không dọa.

Hoa Kỳ có hệ thống phòng thủ đa cấp, nhiều tầng, để đối phó với các hoả tiễn thù nghịch có khả năng chuyên chở đầu đạn hạch tâm, nguyên tử hay võ khí sinh hoá. Mỗi cấp lại có thể ra tay - bấm nút - từ khi hoả tiễn được bắn lên, bay lên không gian qua đại dương và rơi vào lãnh thổ Hoa Kỳ. Giải pháp phóng hoả tiễn địa-không từ Alaska hay California chỉ nhắm vào giai đoạn hai, khi hỏa tiễn của địch đang bay trên thượng tầng không gian và chưa rơi xuống vòng khí quyền để nổ trên lãnh thổ Mỹ.

Trước và sau đấy, Hoa Kỳ còn nhiều lớp phòng thủ khác.

Hải quân Hoa Kỳ có các hoả tiễn SM-2 và SM-3 có thể bắn hạ Đại pháo đồng trên Thái bình dương, nếu bắn hụt và nếu hoả tiễn Bắc Hàn thực sự nhắm vào Hoa Kỳ thì còn có thể bị chặn ở vòng phòng thủ thứ ba là hệ thống Patriot Advanced Capability-3. Thuần túy về kỹ thuật, Hoa Kỳ có khả năng chặn bắt Đại pháo đồng và sẽ còn rất lâu Bắc Hàn mới có thể đe dọa lãnh thổ Hoa Kỳ.

Chưa kể là Hoa Kỳ còn có khả năng tấn công và tiêu hủy trung tâm chế tạo và thiết kế hỏa tiễn của Bắc Hàn trước khi Đại pháo đồng được khai hỏa, là điều hai ông Carter và Perry chủ trương.

Nói cách khác, việc bắn hạ hay không là loại vấn đề chính trị hơn là nhu cầu tự vệ.

Mà kích thước của vấn đề chính trị ấy là gì"

Bắc Hàn không hề che giấu mà còn thổi phồng sự thật là kinh tế của mình bị khủng hoảng, dân tình chết đói, chế độ bị lung lay. Một chế độ bất ổn như vậy lại chế tạo võ khí nguyên tử và thử nghiệm hoả tiễn ngày một mạnh hơn thì đây là một vấn đề cho thế giới. Từ đấy, Bắc Hàn nhận được viện trợ kinh tế và còn được dỗ dành là sẽ được trợ giúp về kỹ thuật nguyên tử trong mục tiêu dân sự miễn là từ bỏ kế hoạch quân sự.

Bắc Hàn càng gây ra mối nguy chiến tranh nguyên tử thì càng thoát khỏi hoàn cảnh cô lập sau khi hai nước đồng chí đỡ đầu năm xưa là Trung Quốc và Liên bang Nga tăng cường hợp tác với các nước khác, kể cả Nam Hàn. Lý luận này không sai.

Năm 1998, Bình Nhưỡng phóng hoả tiễn bay qua lãnh thổ Nhật Bản và sau đó được nhiều quốc gia Âu châu thiết lập quan hệ ngoại giao, và viện trợ còn nhiều hơn nữa!

Bình Nhưỡng lý luận là trong khi Nam Hàn vẫn được Hoa Kỳ che chở bằng cây dù nguyên tử thì Bắc Hàn bị trống trải vì mất hậu thuẫn quốc phòng của Bắc Kinh và Mạc Tư Khoa. Vì vậy, họ đòi nói chuyện thẳng và tay đôi với Mỹ, đòi được Mỹ cam kết là sẽ không tấn công trong một hoà ước thay thế hiệp định ngưng bắn 1953. Từ 1994, Bình Nhưỡng đi nước cờ kỳ lạ ấy trong khi vẫn tiến hành kế hoạch nguyên tử và nay đã chế tạo ra vài trăm hoả tiễn có tầm bắn càng ngày càng xa. Lần này là cuộc thử nghiệm một hoả tiễn có thể bắn tới San Francisco, Los Angeles và Chicago!

"Hãy can tôi, nếu không thì tôi tự tử là mọi người chết chùm đấy"! Lối suy nghĩ ma quái ấy có thể vượt ra khỏi luận lý Tây phương và dẫn tới ngày nay.

Nếu Hoa Kỳ bắn hạ Đại pháo đồng-2 này, Bắc Hàn sẽ phản ứng ra sao"

Tri hô rằng Mỹ tuyên chiến, Tổ quốc lâm nguy và lấy đó làm lý do mở màn tự sát tập thể, với các hoả tiễn Đại pháo đồng-1 và Lao động sẽ bay xuống Nam Hàn và qua Nhật Bản" Trong giả thuyết ấy, Trung Quốc sẽ làm gì" Bảo rằng con dại cái mang" Hay sẽ khuyên giải"

Ngược lại, nếu sau khi Đại pháo đồng-2 bị triệt hạ, Bình Nhưỡng chột dạ và nhượng bộ thì chế độ Kim Chính Nhật tồn tại được mấy ngày trước khi sụp đổ" Hoặc sẽ bị chính các tướng lãnh đảo chánh" Tình hình Đông Á sau đấy sẽ ra sao"

Chúng ta đang đứng trước một vấn đề mà giải pháp kỹ thuật không chắc thỏa mãn được những đòi hỏi phức tạp về chính trị. Chính quyền Bush đang phải cân nhắc từng hậu quả và có khi… xem tin khí tượng. Thời tiết Đông Bắc Á đang giao mùa, chỉ vài ngày nữa Bình nhưỡng không thể khai hỏa Đại pháo đồng và sẽ cất giấu ám khí cho một màn bắt bí khác"

Hay là họ đã bắt trúng tần số của hai ông Perry và Carter: lần này, Tổng thống Bush dám ra tay thật đấy. Liệu có nhờ vậy mà ông Bush khỏi cần ra tay"

Ai nồ ai trong chuyện kỳ bí này"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm 2025 là một năm sôi động của khoa học, khi những bước tiến lớn đã được thực hiện trong nhiều lĩnh vực, từ y học, thiên văn, khảo cổ đến công nghệ sinh học và trí tuệ nhân tạo. Những phát hiện và sự kiện này không chỉ mở rộng hiểu biết của con người về thế giới, mà còn đặt ra nhiều câu hỏi mới, thúc đẩy sự phát triển của khoa học và công nghệ trong tương lai.
Ở Hoa Kỳ, khoa học xưa nay hiếm khi giành hàng tít lớn trên báo, cho dù ngân sách nghiên cứu suốt nhiều thập niên vẫn vững vàng qua mọi triều tổng thống như một thứ “quốc ước bất thành văn” về tri thức thuần túy. Năm 2025, khúc quân hành êm ả đó bỗng khựng lại: chính quyền Donald Trump, trở lại Nhà Trắng với nghị trình cải tổ khoa học và kỹ nghệ theo hướng ý thức hệ, đã kéo chính sách khoa học từ trang trong ra thẳng trang nhất.
Thuế quan — thứ từng vắng bóng trên mặt báo suốt nhiều thập niên — nay trở lại trung tâm chính sách kinh tế Hoa Kỳ, trong lúc Tối Cao Pháp Viện đang xét tính hợp hiến của các mức thuế toàn cầu do Tổng thống Donald Trump ban hành. Bài viết dưới đây, theo phân tích của Kent Jones, giáo sư kinh tế danh dự Đại học Babson, đăng trên The Conversation ngày 11 tháng 12 năm 2025, nhằm giải thích cặn kẽ thuế quan là gì, ai thực sự gánh chịu, và vì sao vấn đề này đang tác động trực tiếp đến túi tiền và tương lai kinh tế nước Mỹ. Thuế quan, nói gọn, là thuế đánh lên hàng hóa nhập cảng. Khi một công ty Hoa Kỳ nhập hàng từ nước ngoài, Cơ quan Hải quan và Biên phòng Hoa Kỳ sẽ gửi hóa đơn thuế; doanh nghiệp phải nộp đủ thì hàng mới được thông quan. Trên giấy tờ, người trả thuế là nhà nhập cảng. Nhưng trên thực tế, phần lớn chi phí ấy được chuyển thẳng sang người tiêu dùng qua giá bán cao hơn — từ thực phẩm, xe cộ cho đến quà tặng cuối năm.
Vào những ngày cuối tháng Tám của năm 2025, tôi cùng hai đồng nghiệp đã quyết định từ bỏ chức vụ tại Cơ Quan Kiểm Soát và Phòng Bệnh (CDC). Chúng tôi ra đi vì không thể tiếp tục im lặng khi chứng kiến tính liêm chính khoa học ngày một xói mòn, còn cơ sở hạ tầng y tế công cộng của quốc gia cứ dần rệu rã dưới sự lãnh đạo của Robert F. Kennedy Jr., Bộ trưởng Bộ Y tế và Nhân sinh (HHS). Khi đó, chúng tôi đã khẩn thiết kêu gọi Quốc Hội, các tổ chức chuyên ngành và các bên liên quan trong lĩnh vực y tế công cộng hãy can thiệp trước khi xảy ra những thiệt hại không thể cứu vãn. Tôi rời đi với niềm tin mọi thứ rồi sẽ được chấn chỉnh.
Khi nhìn bản đồ thế giới và duyệt xét lịch sử hình thành, chúng ta nhận thấy có rất nhiều điểm tương đồng giữa Canada và Úc Đại Lợi.
Người Việt miền Nam từng trải qua một bài học cay đắng: sau 1975, những lời nói về “thống nhất” và “hàn gắn” không bao giờ đi cùng sự nhìn nhận. Không một lời chính thức nào nhắc đến các trại cải tạo, những cuộc tước đoạt, hay những đời sống bị đảo lộn dưới tay những người nhân danh chiến thắng. Không có sự thật, hòa giải chỉ là chiếc khẩu hiệu rỗng. Câu chuyện nước Mỹ hôm nay, khi chính quyền muốn làm mờ các chứng tích về chế độ nô lệ, cho thấy một điều quen thuộc: không quốc gia nào trưởng thành bằng cách giấu đi phần tối. Sự thật không tự biến mất chỉ vì người ta muốn quên.
Hai mươi năm trước, Thống đốc Jeb Bush ký đạo luật “stand your ground” (đứng vững tại chỗ), được giới ủng hộ xem là một biện pháp chống tội phạm dựa trên “lý lẽ thường tình”. Lời hứa khi ấy: bảo vệ người dân tuân thủ pháp luật khi họ dùng vũ lực để tự vệ. Sau vụ George Zimmerman được tha trong cái chết của Trayvon Martin, đồng bảo trợ dự luật, dân biểu Dennis Baxley, vẫn bảo rằng “trao quyền” cho người dân sẽ giúp chặn bạo lực.
“Di sản, còn có thể mang hình thức phi vật thể của lối nghĩ, lối sống, lối hành động, mà con người miền Nam khi xưa đã được trau dồi, hun đúc qua tinh thần của thể chế, của một nền dân chủ hiến định. Chính con người, chính cộng đồng xã hội mới là trung tâm và cũng là cội nguồn lẫn mục đích của mọi bản hiến pháp.” – Hải Sa, “Ngót 60 năm từ một khế ước nhân quyền dang dở,” trang 56 Cùng với tin tạp chí Luật Khoa vừa được đề cử giải thưởng Tự Do Báo Chí năm 2025 của Tổ chức Phóng viên Không Biên giới, ban chủ trương trong một thư tới độc giả vào cuối tháng 10 đồng thời thông báo việc phát hành ấn bản đặc biệt với chủ đề “70 Năm Việt Nam Cộng Hòa – Chân Dung & Di Sản” gồm 86 trang, với 14 bài vẽ lại hành trình từ ra đời tới bị bức tử của nền dân chủ duy nhất của Việt Nam và di sản của thể chế yểu mệnh này để lại. Bài này nhằm điểm qua nội dung của ấn bản đặc biệt này, và sẽ chú trọng vào một bài đã gợi nơi người viết một suy tư sâu sắc.
Một nhóm sử gia, thủ thư và tình nguyện viên đang gấp rút chạy đua với thời gian – và với chính quyền Trump – để giữ lại những mảnh ký ức của nước Mỹ.Từ hình ảnh người nô lệ bị đánh đập, các trại giam người Mỹ gốc Nhật trong Thế Chiến II, đến những bảng chỉ dẫn về biến đổi khí hậu ở công viên quốc gia, tất cả đều có thể sớm biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Trong vài tháng gần đây, hơn một ngàn sáu trăm người – giáo sư, sinh viên, nhà khoa học, thủ thư – đã âm thầm chụp lại từng góc trưng bày, từng bảng giải thích, để lập ra một kho lưu trữ riêng tư. Họ gọi đó là “bản ghi của công dân” – một bộ sưu tập độc lập nhằm bảo tồn những gì đang tồn tại, trước khi bị xoá bỏ bởi lệnh mới của chính quyền.
Hai trăm mười một năm trước, mùa hè năm 1814, quân Anh kéo vào Washington. Trước khi phóng hỏa Bạch Ốc, họ ngồi xuống dùng bữa tại bàn tiệc đã dọn sẵn cho Tổng thống James Madison. Khi bữa ăn kết thúc, lính Anh đốt màn, đốt giường, và tòa nhà bốc cháy suốt đêm. Sáng hôm sau, cơn mưa lớn chỉ còn rửa trôi phần tro tàn của nơi từng là biểu tượng cho nền cộng hòa non trẻ. Tuần này, phần Cánh Đông của Bạch Ốc bị phá sập. Không phải bởi ngoại bang, mà bởi chính quyền tại vị. Và lần này, không ai được báo trước. Người Mỹ chỉ biết chuyện qua những bức ảnh máy xúc cày nát nền nhà, cùng lời xác nhận ngắn ngủi từ các viên chức trong chính phủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.