Hôm nay,  

Dr. Nồ Và Thầy Mo

24/06/200600:00:00(Xem: 3000)

Bắc Hàn tháu cáy với hỏa tiễn, Hoa Kỳ dám bắt hay không"…

Trong khi Tổng thống George W. Bush bị phản đối tại Vienna vì chủ trương "tiên hạ thủ" thì ở nhà, ông được sự hỗ trợ của hai nhân vật có thẩm quyền về đòn "đánh phủ đầu".

Hai nhân vật ấy đều là những người có trách nhiệm về quốc phòng và về Bắc Hàn dưới thời Tổng thống Bill Clinton. Đó là nguyên Tổng trưởng Quốc phòng William Perry và nguyên Phụ tá Tổng trưởng Quốc phòng Đặc trách  An ninh Quốc tế Ashton B. Carter. Hai ông hiện đang là Giáo sư nhưng từng thiết lập chánh sách cho ông Clinton đối với Bắc Hàn.

Chánh sách ấy thất bại, Bắc Hàn (Cộng hoà Dân chủ Nhân dân Triều Tiên) chối bỏ thỏa ước tạm ngưng thử nghiệm hỏa tiễn đã cam kết năm 1999 và nay đang chuẩn bị phóng hỏa tiễn tầm xa, liên lục địa, có tên là Đại pháo đồng 2 (Taepodong-2). Trong một bài nhận định trên nhật báo The Washington Post được đưa lên net đêm 21 rạng ngày 22 giờ Hoa Kỳ, khi ông Bush bị dư luận Âu châu đả kích, hai ông Carter và Perry đã viết thẳng rằng nếu can gián Bình Nhưỡng không được thì Hoa Kỳ phải ra tay trước, tấn công và tiêu diệt hỏa tiễn của Bắc Hàn.

Nghĩa là quyết định tiên hạ thủ và đánh phủ đầu là cần thiết.

Các chính trị gia thường chỉ nói thật sau khi hết nhậm chức. Lời khuyên của hai ông Perry và Carter là một niềm an ủi nhỏ cho ông Bush và là một vấn đề lớn cho đảng Dân chủ khi phải xử trí về chuyện an ninh. Nhưng đấy là chuyện chính trị của Hoa Kỳ.

Vấn đề quan trọng hơn mà ông Bush phải quyết định trong vài ngày tới là làm gì trước sự hăm he của Bắc Hàn"

Chính quyền Cộng sản Bình Nhưỡng khéo chọn thời điểm gây ra cuộc khủng hoảng, khi bắt đầu bơm dầu vào Đại pháo đồng từ cuối tuần qua và tuyên bố là sẽ bắn thử nghiệm. Đòn hù doạ này mở rộng mâu thuẫn giữa Hoa Kỳ và Nam Hàn, tác động vào cuộc tranh cử tổng thống năm tới tại Nam Hàn, gián tiếp ủng hộ lập trường hoà giải của Tổng thống đương nhiệm đang bị thất thế trước phe đối lập.

Quyết định ấy cũng khiến chính quyền Bush bị một lúc hai hồ sơ nguyên tử trên tay, tại Iran và tại Bắc Hàn, trong khi vẫn vướng bận chuyện Iraq. Đòn hù của Bình Nhưỡng còn khiến Hoa Kỳ phải quan tâm đến lập trường của Trung Quốc và Liên bang Nga khi cần can gián Bắc Hàn. Và ông Bush phải gỡ ngòi cho vụ khủng hoảng này khi dân Mỹ chuẩn bị bầu cử giữa nhiệm kỳ.

Bây giờ, chính quyền Bush phải hoặc dụng lễ hoặc dụng binh.

Dụng lễ là vận động ngoại giao qua các nước liên hệ trong hội nghị sáu bên về Bắc Hàn (Nam-Bắc Hàn, Nga, Trung Quốc, Mỹ và Nhật). Hội nghị này đã bế tắc từ năm ngoái và không thể giải quyết được vấn đề vì Trung Quốc và Nga thiếu thiện chí và vì Chính quyền Nam Hàn của Tổng thống Roh Moo Hyun còn muốn cứu vãn chánh sách hoà giải với Bắc Hàn, được gọi là "Nhật quang chánh sách". Một giải pháp dụng lễ khác là vận động Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc. Nhưng hai trong năm hội viên thường trực có thể sẽ trì hoãn và phá hoại bằng những tuyên bố vu vơ mà không có giá trị cưỡng hành, đó là Nga và Trung Quốc.

Nếu dụng binh, chính quyền Bush có thể lấy quyết định bắn hạ hỏa tiễn Bắc Hàn, là điều hai ông Perry và Carter đề nghị. Bắn có nổi không"

Ngay từ ngày Bắc Hàn bơm dầu vào hỏa tiễn, phía Hoa Kỳ đã bắn tin qua tiết lộ với báo chí (tờ Washington Times) là sẽ phóng hoả tiễn lên chặn. Nghĩa là dùng một phi đạn bắn ra từ Alaska hay California để bắn hạ Đại pháo đồng 2 của Chủ tịch Kim Chính Nhật.

Đầu tuần này, viễn ảnh đó đã hâm nóng một hồ sơ được Tổng thống Ronald Reagan đưa ra từ 1983 trước sự châm biếm của dư luận. Đó là Hệ thống Phòng thủ Chiến lược SDI, dùng siêu kỹ thuật bắn hạ các hỏa tiễn có khả năng tấn công vào lãnh thổ Mỹ. Lúc ấy, không ai tin vào giải pháp siêu kỹ thuật này của ông Reagan - trừ Liên xô.

Cuối cùng thì Liên xô hụt hơi chạy đua võ trang mà tan rã.

Trong khi ấy, Hoa Kỳ có xúc tiến một cách chậm chạp kế hoạch dùng phi đạn chặn phi đạn. Với kết quả rất nghèo nàn mà đắt đỏ.

Sau khi tốn 97 tỷ cho biệc này kể từ năm 1999, dưới thời Clinton, Hoa Kỳ đã thử nghiệm 10 lần thì năm lần hỏng năm lần được, lần cuối có kết quả là vào tháng 10 năm 2002.

Nếu muốn bắn Đại pháo đồng, với xác suất 50/50, mà lại bắn hụt thì danh dự, uy tín và khả năng gián chỉ của Hoa Kỳ có còn gì không" Bắc Hàn sẽ thu hoạch một ưu thế không thể lường được nếu phóng hoả tiễn - dù chẳng bay tới đâu cả - khiến Mỹ phải tung hoả tiễn ra đỡ và đỡ hụt!

Vì vậy, việc Mỹ nhá tin là sẽ dùng hỏa tiễn địa không bắn lên từ Alaska (có hai căn cứ là Fort Greely và Kodiak Island) hay từ căn cứ Không quân Vandenberg tại California để triệt hạ Đại pháo đồng chỉ là đòn dọa nhằm hóa giải đòn tháu cáy của Bình Nhưỡng với khả năng can gián rất thấp.

Là chuyên gia về siêu kỹ thuật quốc phòng trước khi trở thành Thứ trưởng rồi Tổng trưởng Quốc phòng, ông William Perry không thể không biết hạn chế của giải pháp ấy. Khi ông viết trên báo là Mỹ phải tấn công và tiêu diệt hỏa tiễn Bắc Hàn, có thể là ông nghĩ tới giải pháp khác.

Quả thật Hoa Kỳ có nhiều giải pháp kỹ thuật và quân sự để đạt mục tiêu này. Tức là bắn thật chứ không dọa.

Hoa Kỳ có hệ thống phòng thủ đa cấp, nhiều tầng, để đối phó với các hoả tiễn thù nghịch có khả năng chuyên chở đầu đạn hạch tâm, nguyên tử hay võ khí sinh hoá. Mỗi cấp lại có thể ra tay - bấm nút - từ khi hoả tiễn được bắn lên, bay lên không gian qua đại dương và rơi vào lãnh thổ Hoa Kỳ. Giải pháp phóng hoả tiễn địa-không từ Alaska hay California chỉ nhắm vào giai đoạn hai, khi hỏa tiễn của địch đang bay trên thượng tầng không gian và chưa rơi xuống vòng khí quyền để nổ trên lãnh thổ Mỹ.

Trước và sau đấy, Hoa Kỳ còn nhiều lớp phòng thủ khác.

Hải quân Hoa Kỳ có các hoả tiễn SM-2 và SM-3 có thể bắn hạ Đại pháo đồng trên Thái bình dương, nếu bắn hụt và nếu hoả tiễn Bắc Hàn thực sự nhắm vào Hoa Kỳ thì còn có thể bị chặn ở vòng phòng thủ thứ ba là hệ thống Patriot Advanced Capability-3. Thuần túy về kỹ thuật, Hoa Kỳ có khả năng chặn bắt Đại pháo đồng và sẽ còn rất lâu Bắc Hàn mới có thể đe dọa lãnh thổ Hoa Kỳ.

Chưa kể là Hoa Kỳ còn có khả năng tấn công và tiêu hủy trung tâm chế tạo và thiết kế hỏa tiễn của Bắc Hàn trước khi Đại pháo đồng được khai hỏa, là điều hai ông Carter và Perry chủ trương.

Nói cách khác, việc bắn hạ hay không là loại vấn đề chính trị hơn là nhu cầu tự vệ.

Mà kích thước của vấn đề chính trị ấy là gì"

Bắc Hàn không hề che giấu mà còn thổi phồng sự thật là kinh tế của mình bị khủng hoảng, dân tình chết đói, chế độ bị lung lay. Một chế độ bất ổn như vậy lại chế tạo võ khí nguyên tử và thử nghiệm hoả tiễn ngày một mạnh hơn thì đây là một vấn đề cho thế giới. Từ đấy, Bắc Hàn nhận được viện trợ kinh tế và còn được dỗ dành là sẽ được trợ giúp về kỹ thuật nguyên tử trong mục tiêu dân sự miễn là từ bỏ kế hoạch quân sự.

Bắc Hàn càng gây ra mối nguy chiến tranh nguyên tử thì càng thoát khỏi hoàn cảnh cô lập sau khi hai nước đồng chí đỡ đầu năm xưa là Trung Quốc và Liên bang Nga tăng cường hợp tác với các nước khác, kể cả Nam Hàn. Lý luận này không sai.

Năm 1998, Bình Nhưỡng phóng hoả tiễn bay qua lãnh thổ Nhật Bản và sau đó được nhiều quốc gia Âu châu thiết lập quan hệ ngoại giao, và viện trợ còn nhiều hơn nữa!

Bình Nhưỡng lý luận là trong khi Nam Hàn vẫn được Hoa Kỳ che chở bằng cây dù nguyên tử thì Bắc Hàn bị trống trải vì mất hậu thuẫn quốc phòng của Bắc Kinh và Mạc Tư Khoa. Vì vậy, họ đòi nói chuyện thẳng và tay đôi với Mỹ, đòi được Mỹ cam kết là sẽ không tấn công trong một hoà ước thay thế hiệp định ngưng bắn 1953. Từ 1994, Bình Nhưỡng đi nước cờ kỳ lạ ấy trong khi vẫn tiến hành kế hoạch nguyên tử và nay đã chế tạo ra vài trăm hoả tiễn có tầm bắn càng ngày càng xa. Lần này là cuộc thử nghiệm một hoả tiễn có thể bắn tới San Francisco, Los Angeles và Chicago!

"Hãy can tôi, nếu không thì tôi tự tử là mọi người chết chùm đấy"! Lối suy nghĩ ma quái ấy có thể vượt ra khỏi luận lý Tây phương và dẫn tới ngày nay.

Nếu Hoa Kỳ bắn hạ Đại pháo đồng-2 này, Bắc Hàn sẽ phản ứng ra sao"

Tri hô rằng Mỹ tuyên chiến, Tổ quốc lâm nguy và lấy đó làm lý do mở màn tự sát tập thể, với các hoả tiễn Đại pháo đồng-1 và Lao động sẽ bay xuống Nam Hàn và qua Nhật Bản" Trong giả thuyết ấy, Trung Quốc sẽ làm gì" Bảo rằng con dại cái mang" Hay sẽ khuyên giải"

Ngược lại, nếu sau khi Đại pháo đồng-2 bị triệt hạ, Bình Nhưỡng chột dạ và nhượng bộ thì chế độ Kim Chính Nhật tồn tại được mấy ngày trước khi sụp đổ" Hoặc sẽ bị chính các tướng lãnh đảo chánh" Tình hình Đông Á sau đấy sẽ ra sao"

Chúng ta đang đứng trước một vấn đề mà giải pháp kỹ thuật không chắc thỏa mãn được những đòi hỏi phức tạp về chính trị. Chính quyền Bush đang phải cân nhắc từng hậu quả và có khi… xem tin khí tượng. Thời tiết Đông Bắc Á đang giao mùa, chỉ vài ngày nữa Bình nhưỡng không thể khai hỏa Đại pháo đồng và sẽ cất giấu ám khí cho một màn bắt bí khác"

Hay là họ đã bắt trúng tần số của hai ông Perry và Carter: lần này, Tổng thống Bush dám ra tay thật đấy. Liệu có nhờ vậy mà ông Bush khỏi cần ra tay"

Ai nồ ai trong chuyện kỳ bí này"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai trăm năm rưỡi sau ngày dựng cờ độc lập, nước Mỹ vẫn chưa thoát khỏi chiếc bóng của bạo lực. Mỗi khi một viên đạn nổ, người ta lại nói: “Đây không phải là nước Mỹ.” Nhưng chính câu nói ấy lại là cách người Mỹ tránh nhìn thẳng vào chính mình. Bài viết của giáo sư Maurizio Valsania (Đại học Torino), đăng trên The Conversation ngày 12 tháng 9, 2025, nhắc lại lịch sử mà nhiều người muốn quên: từ nhựa đường và lông gà đến súng ngắn buổi bình minh — một mạch dài nối liền hai thế kỷ, nơi tự do và bạo lực chảy cùng dòng máu.
Một cuộc thăm dò dư luận của AP-NORC thực hiện vào tháng 9 & 10 cho thấy hầu hết dân Mỹ coi việc chính phủ đóng cửa hiện tại là một vấn đề nghiêm trọng và đổ lỗi cho cả hai Đảng Cộng Hòa, Đảng Dân Chủ và cả Tổng Thống Trump với những tỷ lệ gần như ngang nhau. Cuộc thăm dò cũng cho thấy người Mỹ lo lắng về kinh tế, lạm phát và bảo đảm việc làm. Họ đang giảm những chi tiêu không thiết yếu như quần áo và nhiên liệu. Đa số cho rằng nền kinh tế yếu kém. Chi phí thực phẩm, nhà ở và chăm sóc sức khỏe được coi là những nguồn chính gây khó khăn tài chính.
Trên cao nguyên Tây Tạng – vùng đất được mệnh danh là “nóc thế giới” – hàng triệu tấm pin mặt trời trải rộng đến tận chân trời, phủ kín 420 cây số vuông, tức hơn bảy lần diện tích đảo Manhattan. Tại đây, ánh nắng gay gắt của không khí loãng ở độ cao gần 10.000 bộ trở thành mỏ năng lượng khổng lồ cho Trung Hoa. Giữa thảo nguyên lạnh và khô, những hàng trụ gió nối dài trên triền núi, các con đập chắn ngang dòng sông sâu, cùng đường dây cao thế băng qua sa mạc, hợp thành một mạng lưới năng lượng sạch lớn nhất thế giới. Tất cả đổ về đồng bằng duyên hải, cung cấp điện cho các thành phố và khu kỹ nghệ cách xa hơn 1.600 cây số.
Mức asen cao được phát hiện trên sông Mê Kông, cảnh báo nguy cơ ô nhiễm kim loại nặng lan rộng ở Đông Nam Á. Các sông Mã, Chu và Lam của Việt Nam đang bị đe dọa bởi hoạt động khai thác đất hiếm ở Lào, tác động đến nguồn nước của hàng chục triệu người và di sản cổ đại văn hóa Đông Sơn. Việt Nam cần phối hợp ngoại giao, giám sát khoa học và vận động cộng đồng để bảo vệ các dòng sông này. Khác với sông Mê Kông được giám sát và hợp tác thông qua Ủy hội Sông Mê Kông (MRC), các dòng sông Mã, Chu và Lam lại không có bất kỳ hiệp ước quốc tế nào. Do đó, Lào và đối tác Trung Quốc không có nghĩa vụ pháp lý phải giảm thiểu ô nhiễm xuyên biên giới. Sự thiếu vắng các thỏa thuận ràng buộc này đòi hỏi Việt Nam phải hành động bảo vệ dân cư và sinh mệnh các dòng sông này
Tuần lễ Nobel năm 2025 đã khởi đầu tại Stockholm với giải thưởng đầu tiên thuộc lĩnh vực sinh lý học hoặc y khoa, mở màn cho chuỗi công bố kéo dài đến ngày 13 tháng Mười. Ba nhà khoa học Mary Brunkow, Fred Ramsdell và Shimon Sakaguchi được trao Giải Nobel Y khoa 2025 cho công trình “khám phá cơ chế dung nạp miễn dịch ngoại vi”, nền tảng của nhiều hướng nghiên cứu mới trong điều trị ung thư và bệnh tự miễn nhiễm. Các giải thưởng còn lại sẽ được công bố như sau: - 7 tháng Mười: Vật lý - 8 tháng Mười: Hóa học - 9 tháng Mười: Văn chương - 10 tháng Mười: Hòa bình - 13 tháng Mười: Kinh tế học
Từ tháng 11/2000 đến nay, chưa từng có một ngày nào mà con người vắng bóng ngoài quỹ đạo Trái đất. Trạm Không Gian Quốc Tế International Space Station (ISS) đã duy trì sự hiện diện liên tục suốt 25 năm, với ít nhất một phi hành gia Hoa Kỳ thường trực trên quỹ đạo thấp. Trong lịch sử bay vào vũ trụ, hiếm có thành tựu nào sánh bằng ISS: một công trình chung của Hoa Kỳ, châu Âu, Canada, Nhật Bản và Nga – biểu tượng của sự hợp tác vượt lên trên chính trị. Nhưng mọi hành trình đều có hồi kết. Năm 2030, con tàu khổng lồ này sẽ được điều khiển rơi xuống một vùng hẻo lánh ở Thái Bình Dương.
50 năm sau và thêm 8 đời tổng thống Mỹ, tuy Việt Nam nay không còn là quan tâm của đại đa số quần chúng như thời chiến tranh, nhưng một nước Việt Nam thống nhất về địa lý vẫn nằm trong chiến lược của Mỹ và vẫn được các nhà nghiên cứu về chính trị, sử, xã hội, kinh tế, quốc phòng và những nhà hoạt động môi trường, xã hội dân sự, những người tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền quan tâm vì những vấn đề tồn đọng sau chiến tranh và các chính sách của Hà Nội. Những chủ đề liên quan đã được trình bày trong một hội nghị quốc tế tổ chức vào hai ngày 18 và 19/9/2025 tại Đại học U.C. Berkeley với sự tham dự của nhiều học giả, nghiên cứu sinh từ các đại học Hoa Kỳ, Việt Nam, Singapore, Pháp; cùng các cựu lãnh đạo, phóng viên, nhà hoạt động.
Tùy vào diễn biến trong dòng chảy xã hội mà người ta thường hay nhắc hoặc nhớ về một nhân vật nào đó của lịch sử. Ngay lúc này, tôi nhớ về Charlie Charplin – người đàn ông với dáng đi loạng choạng trong đôi giày quá khổ, với cây ba-ton, gương mặt trẻ con, tinh khôi nhưng láu cá, nổi bật với chòm râu “Hitler”, ánh mắt sâu thẳm như vác cả một thế giới trên vai
Con người? Nhân loại? Chúng ta đều biết những nhân vật này từ rất lâu. Họ đến từ một loài vượn đặc biệt có trí thông minh muốn vượt lên con vượn và họ trở thành con người, như nhà khoa học triết gia Charles Darwin đã lập thuyết. Hoặc họ được nặn ra từ đất sét rồi bị đuổi khỏi vườn địa đàng, đi lang thang khắp nơi tạo ra nhân loại như Thánh kinh đã ghi chép. Dù họ đến từ đâu, chúng ta đều phải ca ngợi khả năng tiến bộ không ngừng của họ. Dù họ xấu tính cách nào, hung ác ra sao, điên rồ cách mấy, chúng ta cũng phải ngưỡng mộ ý muốn cao cả của họ: Làm cho con người và đời sống tốt đẹp hơn.
Từ khi trở lại Tòa Bạch Ốc, Tổng thống Donald Trump đã thực hiện hàng loạt chuyến công du quốc tế. Đằng sau những chuyến đi đó là các thỏa thuận trị giá hàng tỷ MK, những buổi đón tiếp hoàng gia trang trọng, xa hoa, hay “nỗ lực tìm kiếm hòa bình” giữa khủng hoảng và xung đột. Trong khi Trump công du đến các quốc gia khác, Tòa Bạch Ốc cũng liên tục mở cửa đón tiếp các lãnh đạo từ khắp thế giới. Từ Tổng thống El Salvador Nayib Bukele (thăm Washington vào tháng 4) đến Quốc vương Jordan Abdullah II (đến Hoa Kỳ vào tháng 2), và gần đây nhất là hội nghị thượng đỉnh giữa Trump và Putin diễn ra tại Alaska.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.