Thơ: Đoản Khúc

21/07/200500:00:00(Xem: 10081)
  • Tác giả :
1. Nơi này
mình vẫn gặp nhau
Ngọn đèn
làm chứng trên đầu
đêm đêm
Nơi này anh
nói ... yêu em
Trăng sao nín thở
ngọn đèn buồn tênh
Nơi này mình
nói thương mình
Phố thưa thớt bóng
đường tình thênh thang
Nơi này đêm loãng trăng tan
Ngọn đèn
buồn bã võ vàng sương rơi
Nơi này mình
lúc chia rời
Ngọn đèn nhỏ những giọt
cười xót xa
Vời trao chút nhớ
làm quà
Ddường xa quay bước
còn ta
với đèn
Ta về trong giấc ngủ quên
Ngọn đèn đứng với triền miên
nhớ hoài.

2. Khi con tàu đã
rời ga
Mang theo em
nỗi nhớ
và cô đơn
Còn tôi
như kẻ không hồn
Vây quanh bốn phía đèn
buồn vàng hoe
Sương khuya cũng đã nhạt
nhoè
mắt tôi cũng đã tròn
xoe giọt sầu
ngó lên tìm bóng tinh cầu
rơi rơi
ướt một mái
đầu trắng bong
Con tàu giờ đã
mông lung
Tôi em giờ đã ngàn trùng
cách xa
Lần câu thơ cũ
ngâm nga
Tôi nghe cả
một giang hà nỉ non

pnt

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bao năm không về thăm Phan Thiết bất chợt bâng khuâng nổi nhớ nhà
Mẹ ra biển động một mình Cuồng phong dội sóng, tình Cha lênh đênh
vẫn mãi xa những tháng năm
Chiều qua bỏ phố đi thơ thẩn Đốt thuốc nhìn mây- mây cứ bay
Tháng lạnh em chưa về cuối đông Hỏi thăm lối sỏi, bụi gai hồng
Rừng đã lâu rồi không dấu chân Trầm hương cổ lũy xót xa gần
Hỡi những kẻ mệnh danh đỉnh cao trí tuệ loài người Các ngươi đã làm một hành động tày trời
Tôi đang chuẩn bị mình cho một chuyến đi xa đời sống vẫn đầy bất ngờ không báo trước
Em giữ cho tôi hồn tuổi trẻ Rất thơ và rất Việt Nam ta
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.