Đừng Đi

4/24/202212:06:00(View: 2581)
Khanh Ly_Ave Maria 2
Hình minh họa: Vũ điệu trong chương trình "Gội Đậu/Bay"
của nhạc sĩ Trần Dạ Từ, bài "Ave Maria" do Khánh Ly hát, 
Thắng Đào biên đạo múa.


t
ôi không biết anh

người vừa tự thiêu trước tối cao pháp viện

 

nỗi oan khiên

hòn đá bật ra từ nỏ, bay tới Goliath, dội ngược

David oằn oại trong lửa

và tôi choàng dậy nửa đêm

 

ức oan

hay chỉ là một linh hồn đi lạc

trong thế giới quá nhiều ánh sáng

một ngôi sao giữa ban ngày không nhìn thấy chính mình

 

tôi đã đọc đã về những sự ra đi

làm thế giới bàng hoàng sửng sốt

những người tưởng có tất cả

lại không có chút gì

trái ngược

tôi đã đọc về những con chồn

cắn đứt chân mong thoát bẫy

 

xin đừng đi

đừng chết đừng bắn

đừng thiêu đừng đốt

tôi nghe nói hiện tại thường hay ngắn

đừng biến nó thành chung cuộc

đừng 

 

tiếng kêu của tôi là những tiếng thầm thì

nhưng tiếng kêu của những người bị bỏ lại át đêm yên lặng

họ nói đừng đi

đừng bỏ lại

những tấm lòng cháy bỏng, nứt nẻ phơi mở trắng

họ nói đừng đi

hiện tại thường hay ngắn

đừng bỏ lại

đừng đi

 

tôi không biết anh

tôi không biết mình có quá giàu trí tưởng tượng

 

tôi không biết những con chồn có thoát

tôi chỉ biết mình choàng dậy nửa đêm

 

kc Nguyễn

 

*Theo bản tin của Independent, chiều qua, đúng trong "Ngày của Trái Đất", khoảng sau 6 giờ chiều thứ Sáu, một phóng viên hình ảnh và cũng là một nhà hoạt động về thay đổi khí hậu/môi trường đã đi từ Colorado đến Washington và đốt lửa tự thiêu ngay trước tòa nhà Tòa án Tối cao , ông qua đời sau khi máy  bay chở ông vào bệnh viện. Cảnh sát hôm thứ Bảy xác định người đàn ông là Wynn Bruce, 50 tuổi, ở Boulder, Colorado, theo bản tin của đài WUSA. Hiện chưa có xác định gì về việc liệu vụ tự sát có phải là một hành động phản đối hay không. Bài thơ "Đừng Đi" được nhà thơ KC Nguyễn viết trong cơn xúc động khi nghe tin  này.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Qua khu rừng lau chiều rất ốm cọng dài ôm cọng ngắn hấp hiu làm sao ngắt được lùm hoa sóng níu ngọn thương thân bãi dập dìu
Cây xanh trên miễu đình | Hưởng bốn mùa cúng vái | Quỳ lạy những hình nhân | Thấm đẫm mùi nhang khói
Ngày 17 tháng 9 năm 2025, thi sĩ “Công giáo” Lê Đình Bảng đã bước vào độ tuổi thượng thọ. Ông đã chính thức đạt 83 tuổi Tây và 84 năm tuổi ‘Mụ’. Một độ tuổi cần nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già. Song với tình yêu văn chương, chữ nghĩa và đặc biệt là niềm tin vào tôn giáo, ông vẫn như một thanh niên tráng kiện, đầy đức tin và nhiệt huyết, khi cho ra mắt thi phẩm thứ 25, sau rất nhiều tác phẩm nổi tiếng với nhiều thể loại khác nhau như văn xuôi, nghiên cứu lịch sử, tôn giáo...sáng tác kể từ năm 1967 miệt mài cho đến nay...
Thật sự chúng ta có cần/ Dựng lên hình ảnh của một người lính miền Bắc / bị người lính miền Nam thiêu sống / Mới nói lên được nỗi đau / Của cuộc nội chiến 20 năm / Chúng ta chưa đủ đau đớn / Cảnh người một dân tộc cùng màu da cùng tiếng nói / Cùng mang họ Nguyễn,họ Trần / Truy cùng đuổi tận / Căm thù,chém giết nhau / Bằng tất cả chồng chất oán hờn / Để nhân danh một chủ nghĩa nào đó
có lúc ngồi bên cửa sổ | tâm hồn lâng lâng | anh đưa em tách trà
ở bên tả ngạn sương mù | áo em dính hạt mù u đến giờ | nhớ chờ anh nhé ngu ngơ | tàn cây cơm nguội đôi bờ còn thương
sau cùng thì Ba không cần nó nữa | cái thẻ có hiệu lực | hai năm hay ba năm | để được tạm trú trên đất nước của mình
Tới rồi mùa thu | Vẫn còn nắng. chưa thấy mù | Sẽ bưng mấy chậu phù du vô nhà
Chúng ta đang trôi đi đâu?! xuất hiện như một tập nhật ký chữ nghĩa, không phải để giải thích, cũng không để an ủi. Nó gợi nhiều hơn là nói, buộc độc giả phải cắm cúi dò trong đống chữ khúc khuỷu để tìm lấy một mảnh ánh sáng. Thơ của Bùi Chát không đi bằng cảm xúc bộc phát. Nó đi bằng những mâu thuẫn đẩy nhau, bằng chữ tự mổ xẻ chính nó. “Không phải cảm xúc / Mà chính là ngôn ngữ / Sinh ra thơ.” Câu thơ trông như một định nghĩa, thực chất lại là một phủ định, một cuộc đảo chính. Tình cảm ở đây không biến mất, mà bị kéo ra sau, thành phụ phẩm của thao tác chữ. Sự lạnh lẽo ấy làm cho thơ anh sáng rực, như ánh thép lóe trên lưỡi dao.