Hồn sa suối lạnh tay mừng vỗ
(đắm đuối lâu may sẽ phục hoàn!)
bấc nến khô lấy dầu trang sức
từ phao bềnh thả vớt vong nhan.
Di hành đêm vác nửa hiện nhật
y nguyên chi chít nguyệt nổi mùa
thân thể lúc về vui sẽ nặng
tí tách thơm trà hứng chén mưa.
Nghiêm nghị bông súng bồng lưng ướt
trống cơm đồng tử đấm bụng cười
sào dài chập nhảy áo quên cột
tre nhạc ưỡn nhoài mách then môi.
Em cơ hữu đeo tờ lịch cổ
đúng cái thuở người biết thẹn nhau
sàn rỗng xin mời xuống diễn kịch
vai trầu cay ngót cả mâm cau.
Quãng sống rối chữ tưa mắt sách
vá khâu những trán kém lành ngôi
rời bóc thêm dăm dòng mảnh dẻ
chắp lại trầm thăng một khúc đời.
Hẳn em nứt ra theo vạch sóng
lúc thơ lơ đễnh giữa đò sang
ám thị gõ hoài vào hố rỗng
sẽ rộng cánh xao xác điểu ngàn.
Nhà dốc xén thung đường khúc xạ
tôi lên bằng niệm ý say mù
em guốc gỗ sim và ngực túi
hốt luôn cả tuần rượu miên du.
Đáng gọi em bằng trăm tên thức
bởi chúng rồi sẽ ngủ như ngoài
kia sân đã lưng còng đông sạm
rất thèm lưỡi ngậm phún tro phai.
Hạt thơm non mọc cây tuệ trí
củ dong già gói bánh dâng rừng
thế em cứ an vị thinh không
cờ tam giác dụ trên trạm nghỉ.
-- Nguyễn-hòa-Trước
(12-2025)

