Hôm nay,  

Cho Dang Restaurant

01/02/200800:00:00(Xem: 10427)

Tọa lạc tiện lợi ngay trên góc đường Brookhrust và Garden Grove, nhà hàng Cho Dang Restaurant chuyên về các món ăn Hàn Quốc với giá cả phải chăng.

Nhà hàng được bày trí thanh lịch và đơn giản với các bàn vuông được sắp xếp ngay ngắn và ghế ngồi bằng gỗ màu gụ đỏ. Khi khách bước vào, tất cả các tiếp viên cũng như chủ quán đều niềm nở cất tiếng chào bằng tiếng Đại Hàn “a-nhoong-a-sey-ô” dễ thương.

Món ăn tại Cho Dang dựa trên những kỹ thuật nấu thuần túy có từ thời vua chúa được truyền xuống thần dân. Cũng như đa số các quốc gia Châu Á khác, thành phần chủ yếu của món được làm từ gạo, mì, đậu hũ, rau và thịt. Những gia vị đi kèm trong các món bao gồm dầu mè, đậu hũ lên men, nước tương, muối, hành, gừng, và ớt đỏ xay nhuyễn. Các món ăn cổ xưa có rất nhiều món phụ đi kèm với thức ăn chính trong đó có súp và cơm được nấu bằng loại gạo hạt nhỏ.

Khi quý vị đến Cho Dang và món của mình, bất luận là món nào, trên bàn cũng xuất hiện một loạt khoảng 6,7 loại món phụ khác nhau được đựng trong các dĩa nhỏ và xinh xắn. Đủ loại kimchi được bày trên đó. Kimchi thật chất là một dạng “dưa mắm” phổ biến được để muối lên men và cay nồng thường được người bản xứ ăn chung với cùng các món ăn của mình.

Trong 7 món được mang lên trong cái chén sứ nho đó phải kể đến loại rong biển hơi ướt được dùng để cuốn sushi. Khách có thể bỏ chút cơm cháy lên rồi gắp một hai loại kimchi bỏ lên trên đó. Cuốn lại. Cắn làm đôi sẽ thấy mùi thơm loan toả khắp miệng và làm vị giác thêm thòm thèm và hứng thú với các món tiếp theo.

Khi ăn, khách được đưa một đôi đũa bằng bạc và một cái muỗng nông và dài. Được biết khác với những nền văn hoá dùng đũa khác, người Hàn đã biết dùng muỗng từ thế kỷ thứ 5. Bởi vì họ cho rằng hành động nhặt cơm hay cầm chén súp húp là một việc làm vô lễ. Kể từ đó muỗng được thay thế để múc thức ăn và thức uống.

Thông thường một khẩu phần ăn tại Cho Dang hay tại những nhà hàng Triều Tiên khác bao gồm một chén cơm được đựng trong một cái chén bạc với chiều cao cao hơn đường kính của cái chén. Người bồi bàn sau đó dọn lên một chén súp nóng hổi trong một cái chén bằng gang, to hơn cái chén cơm một chút. Rồi khách sẽ đập một trái trứng bỏ vào trong chung với đậu hũ và thịt thái nhỏ. Vì là xứ lạnh nên ẩm thực của người Hàn khá cay. Nếu quý vị yêu cầu đầu bếp bỏ “ít cay” thì đối với khẩu vị của nhiều người Việt điều này cũng có nghĩa là đã cay rồi đó. Cái chén bằng gang đặc biệt giúp giữ nhiệt rất tốt nên khách có thể ăn từ từ hoặc ăn vào lúc chót. Vừa cay vừa nóng lâu. Khách có thể chọn lựa tuỳ thích loại thịt hay hải sản để bỏ vào món súp của mình. Nồi súp tuy mini nhưng vô cùng chất lượng vì nó có thể chứa tôm, đậu hũ, trứng, thịt heo bằm, sách bò, hoặc nghêu tùy theo yêu cầu của khách. Đac biệt nghêu ở đây to hơn những chỗ khác bằng ngón tay cái và chắc thịt.

Trong những món ăn đặc biệt và cách ăn lạ của người Hàn còn phải kể đến món Bibimbap của họ. Bibimbap có thể được hiểu nôm na là món cơm thố trộn rau. Khi được dọn lên, khách bị choáng ngợp bởi số lượng rau cải trong đó. Sau đó khách phải bỏ cơm vào trong, tưới dầu mè lên thật nhiều rồi bỏ nhiều tương ớt và cuối cùng… trộn lên. Cho các vị nào sợ cao máu, tiểu đường hay cao mỡ thì đây là một món ăn không chỉ lạ và ngon mà lại giàu hàm lượng dinh dưỡng, không bệnh. Được nhiều người ăn vì tính năng mát và bồi bổ cơ thể. An vào là tỉnh ngay nên nó được nhiều người Việt lẫn Hàn ưa chuộng.

Trong lúc ăn khách có thể cùng thưởng thức rượu Soju pha chanh hay dâu, nho được làm từ gạo. Hay cho những vị khách nhỏ tuổi thì nước đá hoặc trà sẽ được bưng lên. Cuối cùng, tiếp viên sẽ rót ít nước nóng vào cái thố cơm của khách để khách có thể lấy muỗng và nạo cơm cháy lên ăn. Rất thú vị.

Ngoài ra khách có thể uống coffee và ăn kem mát miễn phí trước hoặc sau khi bữa chính được mang lên. Giá cả thì đồng hạng, trừ khi khách gọi combo mà thôi. Nếu là hai người cùng đi thì chỉ nên gọi combo với giá 15 đồng/ phần. Nếu còn thấy đói thì có thể gọi thêm món khác. Tuy nhiên không có mấy người vào đây ăn hết các món kimchi, cơm, súp và thịt bò Đại Hàn nổi.

Ăn xong bước đi, các tiếp viên và chủ lại một lần nữa không quên niềm nở cám ơn khách với câu nói thân thiện “ka-sam-ni-đa.” Tuy là việc nhỏ nhưng góp phần làm tinh thần khách cảm thấy mãn nguyện trọn vẹn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhân dịp kỷ niệm 60 năm thành lập trường và 30 năm thành lập hội Sinh Viên Việt Nam, VSA OCC sẽ tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ vào cuối tuần này
Từ Little Sài Gòn đến làng Nhật, đường số 2, thành phố Los Angeles chỉ mất trên một tiếng đồng hồ lái xe.
Nhà xuất bản Tiếng Quê Hương, Virginia vừa phát hành sách mới “Việt Nam Quê Mẹ Oan Khiên,” dầy 440 trang, không kể bìa cứng
Cuộc đình công của giới biên kịch dây dưa đến 3 tháng, tổn thất lương bổng lên đến $600 triệu
Nhà xuất bản Tiếng Quê Hương, Virginia vừa phát hành sách mới “Việt Nam Quê Mẹ Oan Khiên,” dầy 440 trang
Dạ Tiệc Ca Vũ Nhạc mừng Xuân và Lễ Tình Yêu, có ăn tối tám món, khiêu vũ với ban nhạc và trình diễn tây ban cầm sẽ được tổ chức vào lúc 7 giờ tối, thứ Bẩy ngày 16,
Chiếc xe hoa sẽ diễn hành Tết với rực rỡ cờ vàng. Tại phòng họp Hội Đồng Thành Phố Westminster, vào lúc 7 giờ 30 tối thứ tư   ngày 6-2-2008,
- Vào các ngày Thứ Sáu 8-2-2008 từ 2 giờ chiều tới 10 giờ đêm; Thứ Bảy 9-2 và Chủ Nhật 10-2-2008 từ 10 giờ sáng tới 10 giờ đêm.
Kể từ thứ Sáu 1-2-2008, The Rock sẽ về đóng đô ở Emerald Bay vào mỗi thứ Sáu đầu tiên trong tháng với thành phần sau:
Sáng 31-1-2008, chị Mai Trang, thành viên Ban Tổ Chức cho phóng viên Việt Báo biết, Nhạc Hội Mừng Xuân Mậu Tí 2008


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.