Nấm Đất Bên Lở Bên Bồi

07/06/202110:07:00(Xem: 3396)
soibong(1)
Soi Bóng - Đinh Trường Chinh

 

cứ mỗi góc phố là nhiều con đường

đi qua và trở về

hàng cây trăn trở

tóc ngắn và đen - chiều tà huy sắp hết

úp mặt vào đời nhau

những khuôn định sẵn

ngày và đêm rủ nhau về

bao nhiêu hình ảnh qua nhanh

 

thành phố nào im lặng

vòng vo mấy cuộc viễn du

em vẽ và ta làm thơ

những xa đời rồi gần lại

tiếng chim lạ trôi theo mưa gió

quanh đây có bóng người im lặng

nghe nỗi buồn trôi trên sông

nỗi nhớ bay theo lá

so đo mấy câu chuyện thấm lòng

 

điều nguyên vẹn nhất

vẫn nằm im trong tim

ngày mùa thu nhớ dòng sông

nấm đất buồn tênh bên lở bên bồi

quăng viên sỏi trắng cạnh chiếc cầu run rẩy

bàn tay nào níu giữ

bạn bè và tình nhân

ngẩn ngơ năm ba lời tiếc nuối

con chim non hót mấy tiếng cội nguồn

 

mặt trời ở đâu khi ta trở về nguyên thủy

hạnh phúc chìm sâu dưới biển

mùa đông lấp ló ngoài hiên

hoài niệm một thế giới mờ ảo

vẽ lên tranh, viết thành thơ

như một mặc khải yếu lòng

trên những khúc đời lặng lẽ qua nhanh…

 

thy an

tháng 02-2021 – tặng M.A.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bài thơ này đăng trên Việt Báo vào ngày 10 tháng 8 2024. Người dịch nói rằng “…Bài này hợp với tinh thần Phật Giáo…” Tác giả Henry Wadsworth Longfellow là một nhà thơ nổi tiếng vào bậc nhất ở Mỹ trong thế kỷ 19. Trong tiểu sử không thấy nhắc ông có nghiên cứu về Phật Giáo. Có thể giải thích rằng những gì thuộc về chân lý, sự thật thì sẽ mãi mãi tồn tại, bất kể Đức Phật có thuyết giảng hay không.
tôi trôi về đâu? | cuốn theo dòng chảy về phía trước | hay giữa lưng chừng đâu đó dạt về sau
Vẫn mang tâm hồn hoang dại, ngu ngơ | Người lữ hành xuyên qua hai thế kỷ | Sao vẫn thấy | Xa lạ với chính mình | Trước những con đường | Trước phố chợ
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa
Tôi đến thăm một thành phố miền đông ngẩn ngơ trước rừng thu rực rỡ chiếc kiềng vàng trên áo cô dâu đỏ màu đau thương nơi đó cũng rất tươi...
Làm sao em vá vầng trăng khuyết | Rọi xuống đêm tìm một giấc mơ | Trăng ngã bóng ai ngoài hiên lạnh | Khe khẽ theo em dỗ giấc chờ...
hương môi thơm tuyệt cú mèo/ ngất ngây hồn vía bay theo mây trời/ bồng bềnh nào phải chơi vơi/ quen từ chướng nghiệp gẫm cười ngất ngư / cài khuy áo ngực hình như / với em tùng tiệm thặng dư ngôn tình / ô hay, nữ tính lặng thinh/ kiêu sa đi chứ để hình dung ta!
Về đây yêu thương những | Gió lạnh trên đồi mây | Lời người như kiếp bạc Vin hờ một ngón tay
Chuyện này không ăn ảnh | và phải mất nhiều năm. | Mọi ống kính đã đi | đến một cuộc chiến khác.