Buồ Thiếu n

25/06/202311:32:00(Xem: 2244)
dinhtruongchinh
"tôi đóng lại chiều" - Đinh Trường Chinh

 

‘Cái không biết’ chưa bao giờ tự hỏi “biết không?”

‘Cái dễ biết’ nghênh ngang trong bóng tối.

‘Cái biết đến nay 2023’ “Tưởng giếng sâu

                                        thả sợi dây dài,

                                        không ngờ giếng cạn

                                        thả hoài sợi dây.” (*)

Trí óc bắt đầu từ nửa khuya

Tâm tình có bản tính con cú

thức đêm,

ngủ khi mặt trời chiếu sáng.

‘Cái chưa biết’ lang thang suốt ngày.

khi đêm khó thấy cú thức dậy.

Ngày này ngày mai ngày nữa qua vô tâm

buồn ơi, cuộc sống. “Ngày buồn dài lê thê

                                  Có hôm chợt nghe

                                  gió lạnh đâu tìm về.” (**)

 

Không phải sống làm người buồn bã.

Người làm cho sống buồn.

‘Cái biết buồn’ khi ‘cái biết’ đến gần ‘cái không biết’

bắt được hơi gió lạnh rùng mình

cảm được cõi trống trải

nơi con người sợ hãi. Sợ là gốc của buồn.

Buồn xuôi nguồn từ thơ ấu

càng đi càng già buồn càng nhiều.

                        “Tìm đâu

                        những ngày thơ ấu qua

                        Tìm đâu

                        những ngày xinh như mộng

                        Tìm đâu những ngày thơ

                        Tìm đâu những chiều mơ

                        Tìm đâu, biết tìm đâu

                        đâu giờ…” (***)

  

‘Cái hết buồn’ không bao giờ xảy ra.

Đã làm người, sống phải thở

Thở chính là buồn.

Chắc gì ‘buồn’ đã hiểu hết ‘cái buồn’?

 

Giờ đây, nửa khuya, tôi rất buồ.

Cảm giác của người không tìm ra nước mắt.

Bắt đầu đau đau trong lồng ngực.

Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vẫn mang tâm hồn hoang dại, ngu ngơ | Người lữ hành xuyên qua hai thế kỷ | Sao vẫn thấy | Xa lạ với chính mình | Trước những con đường | Trước phố chợ
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa
Tôi đến thăm một thành phố miền đông ngẩn ngơ trước rừng thu rực rỡ chiếc kiềng vàng trên áo cô dâu đỏ màu đau thương nơi đó cũng rất tươi...
Làm sao em vá vầng trăng khuyết | Rọi xuống đêm tìm một giấc mơ | Trăng ngã bóng ai ngoài hiên lạnh | Khe khẽ theo em dỗ giấc chờ...
hương môi thơm tuyệt cú mèo/ ngất ngây hồn vía bay theo mây trời/ bồng bềnh nào phải chơi vơi/ quen từ chướng nghiệp gẫm cười ngất ngư / cài khuy áo ngực hình như / với em tùng tiệm thặng dư ngôn tình / ô hay, nữ tính lặng thinh/ kiêu sa đi chứ để hình dung ta!
Về đây yêu thương những | Gió lạnh trên đồi mây | Lời người như kiếp bạc Vin hờ một ngón tay
Chuyện này không ăn ảnh | và phải mất nhiều năm. | Mọi ống kính đã đi | đến một cuộc chiến khác.
nghe thời gian chập chờn trên con sóng | lạc lối trong tạp âm tạp điệu tạp niệm | một ngày hụt hơi thất lạc cõi manga.
Mẹ lau nước mắt con thuyền | về nơi thuỷ phủ* | nợ | duyên | đắm chìm