Hôm nay,  

Ngôn ngữ của trái tim

05/07/202400:00:00(Xem: 2707)

trai tim
 
Bà ba Séc góa chồng từ tuổi 30, cũng may chồng ra đi sớm, bà buồn rầu một khoảng thời gian, rồi bất chợt do sức sống còn lại, bà vùng dậy lo làm ăn buôn bán mà nuôi được ba đứa con… năm 1970, cũng còn dễ xoay sở, bà chỉ có một cửa hàng tạp hóa… hay còn gọi là chạp phô, bà bán thêm củi, hàng đống, hàng thước, hàng tạ, gạo, bà bán từng bao lớn 100 kí, bao nhỏ 20 kí… vậy mà bốn mẹ con sống được, khá ung dung.

Cửa hàng ở trung tâm tỉnh Cần Thơ, ngã ba ngã tư đi về của xe hàng, xe khách từ Hậu Giang lục tỉnh lên Sài Gòn rộn rịp… năm 1975 thì cuộc sống khựng lại vì bị ngăn sông cấm chợ, bà hơi lo sợ nhưng may cho bà là lúc đó, hai đứa con lớn đã lớn, Hùng, con trai trưởng đã 25 tuổi, đã học hành tạm ổn, đang làm việc choc ho bưu điện thị xã, con gái kế theo, Hạnh được 23 tuổi, học xong hệ trung cấp, ra làm nhân viên điều dưỡng cho nhà thương công, y tế tỉnh gần nhà. Bà chỉ còn lại đứa con trai út là Hiếu, vừa vào trung học, cộng sản gọi là trường cấp II, 12 tuổi Hiếu hay loanh quanh bên mẹ nơi quán bán hàng, gọi là quán chứ cũng là một gian nhà gỗ khá rộng và chắc chắn, ngang lối 8 mét, sâu 10 mét, vì lúc trước cộng sản vô, bà Ba lấy một nửa quán đó để chứa hàng, như gạo, đậu… và đồ khô, nên cửa trước, cửa sau và ngay cả cửa hông, bà cho làm then cài, song cửa, khóa rất kỹ và chắc chắn, ngang lối 8 mét, sâu 10 mét, cài, song cửa, khóa rất kỹ và chắc chắn… bà luôn cảnh giác đề phòng trộm đạo… vì mẹ góa, con mồ côi mà!
 
Ngay trong nửa cái quán rộng đó, hai mẹ con bà sống, ăn, ở và mọi sinh hoạt… thu gọn, rất gọn sau ngày đất nước gọi là được giải phóng. Bà khéo léo khai với chánh quyền khu vực là lúc xưa, ông nội của út Hiếu đi theo kháng chiến Nam Bộ, có lúc làm việt minh từ trước năm 1950… gia đình bên nội có công với cách mạng… nhưng đó là hồi xa xưa, chớ sau 30-4-1975 thì mẹ con bà cũng phải dẹp đi cái chyưện buôn to bán lớn. Mẹ con thu hẹp lại còn có cái tủ bán thuốc rê vấn và bán thuốc lá lẻ… với diêm quẹt, thêm vài chai dầu gió nâu, dầu, cao nóng để cạo gió.
 
Hai con lớn đi làm, rồi mắc đi sinh hoạt thanh niên thanh nữ đoàn đội gì đó tối ngày, bà Ba ở nhà quanh quẩn chỉ bán vài bao, có khi vài điếu thuốc lá lẻ… và chờ đợi Hiếu từ trường về, mẹ con nói chuyện… đoán này đoán kia… và ăn cơm chung… mẹ con bàn tán, tâm sự với nhau những điều mới mẻ về chế độ cộng sản áp đặt. Bà luôn căn dặn Hiếu là  ra khỏi nhà là luôn dựa vô ông nội mà mình nhận mình thuộc gia đình cách mạng cho yên thân. Phía sau quán bán hàng là một cái sân gạch tàu, đỏ, rộng như chiều dài nhà bán hàng… ở đó chăng đầy giây phơi áo quần, vì lúc trước, có tiệm giặt ủi bên cạnh nhà, bà cho họ mượn làm nơi hong khô áo quần. Nay thì tiệm giặt ủi đóng cửa và hàng giây phơi căng khéo như những giây đàn tự nhiên thất nghiệp… vì áo quần ai, người đó tự giặt, có tiền đâu nữa mà bỏ giặt ủi… thôi từ bỏ cách sống xa hoa, tư bản đó đi.
 
Bà vẫn giữ những hàng giây phơi song song đó như là kỷ niệm… vả lại gỡ ra cũng khó, vì đầu những sợi dây kẽm bên kia, là gắn chặt vô căn nhà lớn, là nhà ở, đối diện với quán bán hàng… căn nhà chánh đó lớn gấp hai quán vì là nhà ở của vợ chồng bà và ba đứa con, từ độ ông Ba còn sống, còn khỏe mạnh, căn nhà đó ông bà đã bỏ bao nhiêu công khó và tiền của mà xây dựng lên. Nay ít ra vô, nhưng bà hay mở cửa, đóng cửa luôn, vì sợ hợp tác xã mượn làm chỗ hội họp… ca hát… hát kiểu gỉ? Cứ… “như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng“… chợt nghe vậy là bà rùng mình, chạy lẹ ra một nơi vắng vẻ, cho đỡ sây xẩm mặt mày! Cứ nghe cách mạng ca múa là bà bị rối loạn, tới một ngày đó bà đinh ninh là bà bị yếu tim hay đau tim… chắc là lớn tuổi rồi và thần kinh sa sút…
 
Năm sau, bà nghĩ đến chia chút của còn lại cho các con vì có lẽ bà không bảo quản nổi một mình, nhất là trước … ba dòng thác cách mạng!
 
Bà suy nghĩ nhiều đêm và bà quyết định chia phần cho con gái là Hạnh, Hạnh được cái nhà to đùng đó, sau cái sân phơi bỏ trống.
 
Các dì các bác và lối xóm, ai ai cũng ngạc nhiên khi bà quyết định phần của cô con gái là cái nhà mà ba chúng nó đã xây dựng lên. Hùng, con lớn, không vừa lòng, trách mẹ:
 
Nhà thì để cho con trai lớn, sao mẹ cho em Hạnh, mẹ chỉ thương con gái và thương em Hạnh hơn cả ba đứa. Bà giải thích: con là con trai, đàn ông, ở đâu không được… đâu phải đàn bà con gái mà phải ở trong nhà và khóa cửa kỹ lại. Này, đàn ông con trai, có sức mạnh, biết xoay sở lo toan mọi việc, kể cả xây dựng một cái nhà ở, em nó là phận gái, yếu đuối, mẹ để tên cái nhà cho em Hạnh. Phần con, mẹ sẽ sang tên cho con mảnh đất rẫy khá rộng, nằm cạnh hương lộ em Hiếu thì cứ ở với mẹ trong nhà quán nhỏ là được, tạm yên ổn rồi… nếu mẹ có ra đi bất chợt, thì các con cứ theo đó mà lấy phần của mình.
 
Hạnh thì êm re, nhưng Hùng vùng vằng bỏ đi, hơi giận. Hiếu quá nhỏ, không dám đưa ý kiến.
 
Rồi thời gian vụt qua mau, bốn năm sau, mảnh đất của Hùng được mẹ cho, nằm cạnh hương lộ, lúc bấy giờ có giá trị cao gấp bội, vì nhà nước mở đường… rẫy của anh hai Hùng có một diện tích nằm sát cạnh lối phóng đường, song song với đường mở rộng, chia lô bán, giá những lô đất của Hùng được giá, gọi là đất vàng và Hùng tự nhiên giầu to, Hạnh có lúc đã nhìn ra chỗ lời của anh mà than với mẹ : “mẹ thương anh hai hơn tụi con!“
 
Bà Ba biết ngay, hiểu ngay là hai đứa con lớn, hai anh em nó không thương nhau, luôn ganh tị nhau và lúc nào cũng có lý do để không bằng lòng với mẹ.
 
Lúc đó bà chợt biết là, với những đứa con quý của hơn người, bà không trông mong gì để được giúp đỡ trong tuổi già đang đến. Vả con nữa, bà còn phải nuôi đứa con út là Hiếu sao cho bằng bạn bè, bằng anh, bằng chị?
 
Bà giúp hai đứa con lớn đúng lúc chúng vừa phương trưởng, cần cái nền tảng mà xây dựng cuộc đời, ai ngờ qua 3, 4 năm với chế độ mới, bà mới biết rõ của cải làm mờ mắt hết mọi người… trong đó có hai con lớn của bà… đúng là mù mịt từ trong gia đình ra ngoài xã hội… nay thì vụ án này, con đánh cha, mai thì vợ giết chồng, bạn bè và đồng nghiệp giựt tiền của nhau, theo mỗi định hướng đi xuống, đi xuống lần lần… của đạo đức con người.
 
Điều khó nghĩ cho bà là bà cũng không biết khi út Hiếu học xong trung học, bà phải xoay sở làm sao, vì ý con là muốn lên Sài Gòn học tiếp đại học.
 
Bà và đứa con út vẫn sống chung trong căn quán và mẹ con vẫn ăn cơm chung mỗi ngày, cả hai như chia xẻ một lo toan nào đó. Út thì không tham của, không so bì, chỉ ham học và học rất giỏi. Nhưng làm sao giúp nó bây giờ?
 
Dĩ nhiên là bà có quyền hỏi hai đứa lớn, san sẻ cho bà lại ít nhiều, để bà lo cho em chúng nó. Nhưng Hiếu hiểu ý mẹ, ngăn cản:
 
Má à, má đừng làm thế, làm buồn lòng anh hai và chị ba, con không muốn gia đình mình thêm ấu ó cãi lộn mích lòng nhau thêm nữa, con đang nghĩ cách kiếm tiền mà chưa ra…
 
Ý trời, con chưa xong cấp III mà làm gì ra tiền, để má…
Để con…
Con thì con lo học đi, không thôi lại thất bại, uổng! Câu nói của mẹ làm Hiếu suy nghĩ và suy nghĩ. Sau cùng anh nói với mẹ: con không cần nhiều, con chỉ cần một khoản nho nhỏ đắp đổi lúc ban đầu, năm đầu tiên con lên Sài Gòn thôi…
 
Con nhắm là bao nhiêu?
 
Khoảng chừng mười triệu, nhiều là mười hai triệu tiền cộng sản nhưng thôi, má đừng hỏi anh chị con, còn vài ba tháng nữa con mới cần tới, má nghe, dứt khoát là má đừng hỏi tiền người trong gia đình, để giữ hòa khí, là tình thân của anh chị em con, nếu lỡ một mai má qua đời theo ba, tụi con còn gần nhau… bà không ngờ, thằng “ông nội con“ nó còn nghĩ xa hơn bà… bà cũng hứa là bà không đụng vô hai đứa kia, hai đứa quý của hơn người… bà cũng tự an ủi, ôi cái ông thượng đế sao mà tài giỏi quá, ổng sinh ra thế giới này cả tỉ tỉ con người, mà sao hình dáng không một ai giống ai, vậy thì con bà, tánh nết, chúng khác nhau, chẳng trách nào, nhưng bà quên một điều là làm mẹ là luôn sẵn sàng mẹ thì luôn luôn giống nhau, sẵn sàng cho con tất cả.
 
Rồi bà lẩm nhẩm tính thầm, 10 hay 12 triệu là 2 chỉ vàng chứ ít ỏi sao? Bà suy nghĩ lung lắm, làm sao kiếm ra hai chỉ vàng thời cộng sản này? Nếu lúc xưa thì dễ, bây giờ là đau đầu.
 
Bà vừa thương Hiếu, vừa suy nghĩ mãi làm sao để giúp nó mà không hỏi anh chị nó… khi chia bà quên phần nó, một cái quán vô dụng này còn lại, nếu bán đi, rồi mẹ con sẽ tá túc vô đâu?
 
Bà nhìn khắp lượt của rả trong nhà còn lại, tủ, giường, kệ bàn… nhưng bán hết ba thứ này cũng làm sao mua nổi 2 chỉ vàng? Hay 12 triệu đồng tiền cô hồn?
 
Bà đi ra khỏi tỉnh nhà, sang người chị gái ở xa, vay, nhưng thôi, bà bỏ ngay ý nghĩ đó, vì chị bà cũng nghèo, đông con… thời thế này không ai có thể cho ai vay mượn được.
 
Đầu óc người mẹ có khi suy nghĩ lung lắm, mà có lúc rỗng trơn, không biết phải làm gì, thì may quá, thoát một lần, bà chải đầu, bà đụng tay vướng phải đôi bông tai, bà mừng rỡ, nhớ ra, chưa đến nỗi cạn tàu ráo máng… may mà bấy lâu quên nó đi. Chợt biết còn đôi bông tai, bà mừng như bắt được vàng, dù vàng đó là của bà, của hồi môn của bà từ cái độ bà đi lấy chồng, thoát đã 50 năm trôi qua… bà nói với con út:
 
Để mẹ bán đi, mẹ nhờ chị sáu Trận, tiệm vàng quen lúc xưa, có mối quen, chị bán cho những người đi vượt biên sẽ được giá!
 
Hai mẹ con đều mừng ứa nước mắt. Út nghe lời rồi cứ nhìn chăm chăm mặt mẹ, đúng hơn là anh ta nhìn chằm bẳm đôi bông tai, vàng 24 kara, có hai hạt ngọc trai, ánh ngọc rất linh động, như bừng sáng tia hy vọng của mẹ của con…
 
Sau những năm học phổ thông, với số vốn ít ỏi mẹ cho, Hiếu rời mẹ, lên Sài Gòn học đại học và học nghề điện toán sau đó. Hiếu sống rất dè sẻn, chật vật vì chỉ có vậy thôi. Sau em vừa đi học vừa đi dậy kèm thêm, làm gia sư để sống đủ và đủ mua quà mỗi lần về quê thăm mẹ.
 
Quà cho mẹ, có mua, nhưng rất nhẹ khiêm tốn, nhưng mẹ luôn vui, bà nói của ít lòng nhiều…
 
Cũng phải gần 5 năm sau, Hiếu học xong, mới ra trường kiếm việc làm, cũng có khó khăn và lương lúc ban đầu rất khiêm nhượng, là ít ỏi, nhưng em sung sướng với những số tiền tự tay mình làm ra.
 
Tháng lương đầu tiên, Hiếu trang trải vài món nợ lặt vặt, tháng lương thứ hai, em tìm ngay mua lại đôi bông tai cho mẹ. Em phải đi lòng vòng qua mấy cửa tiệm kim hoàn, sau gần cả tuần lễ, em mới kiếm ra và mua lại được đôi bông tai vàng 24 kara nhận hột perles y hệt đôi bông tai của mẹ khi xưa, mà mẹ đã bán đi lấy tiền làm lộ phí ban đầu cho con, mở đủ một hành trình mới cho cuộc đời.
 
Một ngày nghỉ dài, Hiếu trở về thăm mẹ, em đeo lại đôi bông tai như cũ cho bà Ba.
 
Tự nhiên, bà đang ngồi im, rồi bật khóc, hai giọt nước mắt tràn ra ngoài khóe mi già nua, lăn xuống má, coi y hệt hai hạt ngọc của đôi bông tai vàng. Mẹ và con, sung sướng ôm lấy nhau, không nói.
 
Họ lặng lẽ cảm nhận những thổn thức rất bình an và hạnh phúc, những cảm nhận của ngôn ngữ không lời từ những trái tim nhân hậu.
 
Paris, tháng 7, 2024
Chúc Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
(Hollywood, 15 tháng 12) - Giới điện ảnh Hoa Kỳ và cả chính trường Washington đồng loạt phản ứng gay gắt sau khi Tổng thống Donald Trump đăng một lời bình bị xem là vô cảm và cay độc về cái chết của đạo diễn Rob Reiner và Vợ Michele Reiner. Trên mạng Truth Social, Tổng thống viết rằng Reiner “đã qua đời vì cơn giận dữ do chính ông ta gieo ra cho người khác,” rồi gán cho ông một thứ gọi là “hội chứng rối loạn ám ảnh Trump,” trong lúc bi kịch gia đình vẫn còn chưa ráo máu, theo tờ Daily Mail.
Một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng – từng nằm im dưới đáy Bắc Đại Tây Dương hơn một thế kỷ – vừa được đánh thức khỏi giấc ngủ dài bằng mức giá kỷ lục: 1,78 triệu bảng Anh. Chiếc đồng hồ ấy thuộc về Isidor Straus, người cùng sáng lập chuổi cửa hàng Macy’s, một thương gia 67 tuổi đã nằm lại cùng con tàu huyền thoại Titanic trong đêm định mệnh năm 1912. Chiếc đồng hồ – một mẫu Jules Jurgensen 18 carat khắc chữ, được tặng nhân sinh nhật lần thứ 43 của ông vào năm 1888 – nay trở thành hiện vật Titanic có giá cao nhất từng được bán. Kỷ lục cũ vốn thuộc về một chiếc đồng hồ vàng khác từng được trao cho thuyền trưởng con tàu cứu hơn 700 người, bán năm ngoái với giá 1,56 triệu bảng.
Thỉnh thoảng chúng tôi hay tới thăm ông niên trưởng Hải Quân của tôi. Ông đã gần 90 tuổi, mái tóc đã bạc trắng, bên khuôn mặt nhiều vết nhăn, đi đứng chậm chạp, nhưng ông vẫn minh mẫn, trí nhớ vẫn rành rẽ về những câu chuyện thời cuộc xa xưa, và hát vẫn rất hay. Lần thăm viếng vừa qua, ngồi nói chuyện với ông lâu hơn. Trong câu chuyện ông kể: “mình qua đây làm việc vất vả, mong ngày về hưu đưa vợ con đi du lịch cho biết đó biết đây, nhưng không thành, vì bà vợ bị tai biến mạch não khiến nửa người bị tê liệt phải ngồi xe lăn đã 25 năm qua, đi đâu cũng khó khăn”. Tôi bồi hồi xúc động, nhìn ông với tất cả sự cảm thông.
Cuộc sống này không có ai là hoàn hảo mà cũng không có cái gì là hoàn toàn, tất cả mọi sự vật trên đời này đều có khiếm khuyết và không vĩnh cửu. Chính vì thế nếu ai cố gắng đi tìm sự tuyệt đối, họ sẽ thất vọng. Câu thơ trên muốn nói lên ý tưởng, hãy chấp nhận và trân trọng những khiếm khuyết của nhau để chúng ta tới gần nhau hơn, hiểu nhau hơn. Nhà khoa học nổi tiếng Stephen Hawking còn đi xa hơn nữa, ông khẳng định „Nếu không có sự không hoàn hảo, cả bạn và tôi đều không tồn tại” ("Without imperfection, neither you nor I would exist."). Ông muốn nói sự „không hoàn hảo“ của vũ trụ, những giao động đột biến trong quá trình tiến hóa, những sai lệch trong định luật vật lý đã là những điều kiện để tạo nên sự sống trong đó có con người.
Suốt hơn nửa thế kỷ qua, Nghịch Lý Fermi (Fermi Paradox) luôn là một câu đố hóc búa ám ảnh giới thiên văn học. Nói một cách ngắn gọn, nghịch lý này đặt ra câu hỏi: Nếu vũ trụ đã gần 14 tỷ năm tuổi, một khoảng thời gian quá đủ để các nền văn minh tiên tiến, xã hội hiện đại, công nghệ cao phát triển và du hành giữa các vì sao, vậy thì tất cả họ đang ở đâu? Sao chưa có ai ghé qua Địa cầu để “chào một tiếng”?
Trong một bài viết đăng trên trang mạng Psychology Today, Tiến Sĩ Jeff Degraff kể lại một trải nghiệm khá thú vị của mình. Ông cho biết cách đây không lâu, ông bị mắc kẹt. Không phải là kẹt xe hay xếp hàng, mà là một khoảnh khắc mịt mờ về mặt tinh thần. Ông không thể suy nghĩ sâu sắc, không thể cảm nhận được những gì mình đang tiếp xúc. Rồi bất chợt một bài hát hiện lên trong đầu. Không phải bài hát mới nghe gần đây, và cũng không phải bài hát mà ông yêu thích. Nhưng lời bài hát thật sự chạm đến trái tim của ông. Chúng nói lên một điều gì đó mà ông không thể diễn đạt thành lời. Giống như não không muốn nói những lời đơn giản, nên đã quyết định cất tiếng hát.
Cựu Ước chép: “Thiên Chúa lấy đất sét nặn ra ông Adam theo hình ảnh của Ngài. Sau đó làm ông mê đi rồi rút một chiếc xương sườn ra tạo thành bà Eva, dẫn tới tặng cho ông Adam. Ông nói: “Phen này, đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi! Nàng sẽ được gọi là đàn bà, vì đã được rút từ đàn ông ra”. Con người và vợ mình, cả hai đều trần truồng mà không xấu hổ trước mặt nhau”. Đọc đoạn sách Sáng Thế Ký này, tôi bâng khuâng. Vậy là hai ông bà chưa trưởng thành, nhìn nhau như hai đứa trẻ ở truồng tắm mưa, chẳng động tĩnh chi. Thua xa ông Luân Hoán.
Sáng Chủ Nhật, ngày 19 tháng 10, giữa lúc khách tham quan vẫn đang tấp nập trong viện bảo tàng Louvre, một nhóm gồm bốn tên trộm bịt mặt đã thực hiện vụ trộm liều lĩnh hiếm thấy. Bốn kẻ bịt mặt đã đột nhập Bảo Tàng, dùng cần cẩu phá vỡ cửa sổ tầng trên của tòa nhà Galerie d’Apollon, khu trưng bày các bảo vật hoàng gia Pháp, cuỗm đi những món báu vật vô giá rồi tẩu thoát bằng xe gắn máy (motorbike).
Trong một đêm nhạc thính phòng trình bày nhạc Từ Công Phụng và Ngô Thụy Miên được tổ chức tại Vancouver, Canada, ít năm trước đây với sự có mặt của hai nhạc sĩ, tôi có tham dự. Phần đầu các ca sĩ hát nhạc của họ Từ, phần sau nhạc của họ Ngô, có nghỉ giải lao ở giữa. Trong giờ giải lao, tôi vào sau sân khấu để hàn huyên với ca sĩ Diễm Liên. Chúng tôi đang nói chuyện thì nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đi ngang qua, nói với Diễm Liên: “Nhớ hát đúng lời nhạc nhé!”. Diễm Liên le lưỡi, cười. Tôi giữ ý đi ra cho cô…ôn bài.
Ai cũng biết rằng học chơi nhạc cụ có thể mang lại nhiều lợi ích bên ngoài lĩnh vực âm nhạc. Nhiều nghiên cứu cho thấy chơi nhạc rất tốt cho não bộ, giúp cải thiện các động tác tinh tế, khả năng tiếp thu ngôn ngữ, đối thoại, trí nhớ, giúp não bộ chậm lão hóa. Sau nhiều năm làm việc với các nhạc sĩ, chứng kiến họ kiên trì luyện tập âm nhạc bất chấp cơn đau do thực hiện hàng ngàn động tác lặp đi lặp lại, một nhà nghiên cứu thần kinh học Đan Mạch đặt câu hỏi: nếu luyện tập âm nhạc có thể thay đổi não bộ theo nhiều cách như kể trên, liệu nó có thể thay đổi cách các nhạc sĩ cảm nhận cơn đau?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.