Trò Chơi Ái Tình

26/11/202420:08:00(Xem: 2756)
charles bukowski the screw-game


thực sự
một trong những điều tồi tệ là
phải nằm cùng giường
đêm này qua đêm khác
với một mợ mà bạn không còn
ham muốn nữa.

họ già đi,
họ không còn xinh đẹp
thậm chí còn ngáy, nghe muốn
bịnh.

vậy đó, trên giường, bạn trở mình đôi khi
chân chạm vào chân nàng
trời ơi, kinh quá!
và bóng đêm ở ngoài kia,
bên ngoài những tấm rèm,
niêm kín hai đứa với nhau
trong
lòng huyệt.

rồi buổi sáng, bạn vào phòng tắm, băng qua hành lang,
trò chuyện,
nói năng những điều lẩm cẩm,
chiên trứng
nổ máy xe.

nhưng ngồi đối diện bạn
là hai kẻ lạ
chúng tộng bánh mì nướng vô mồm
đốt mặt mày sưng sỉa và phèo ruột bằng cà phê.

ở 10 triệu chỗ ngụ trên nước Mỹ này đều như vậy
những đời sống nhạt nhẽo
tì tựa vào nhau
không nơi
rời thoát

leo lên xe
rồi lái đi làm
có thêm nhiều người lạ ở đó,
hầu hết chúng là vợ là chồng
của kẻ khác,
và ngoài việc bị cơm áo nuốt tươi,
thì chúng tán tỉnh, đùa giỡn, ngắt véo,
thỉnh thoảng chém vè một cú tàu nhanh ở đâu đó
-chúng không thể làm vụ đó ở nhà-
rồi lái xe về
chờ lễ Giáng sinh
hay lễ Lao động
hay Chủ nhật
hay một thứ gì
bí mật.

Charles Bukowski
Bản dịch của Thận Nhiên từ nguyên tác “The screw-game”.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nằm nghe hơi thở bỏ thân, | tâm như chiếc lá cuối trời gió lay.
Đêm Giáng sinh, ai cũng mơ giấc mơ về nhà, mời đọc 'Trên Đường Về Nhà" của Mohammed Moussa — một bản nhạc "I will be home for Christmas" của Gaza, nơi hành trình về nhà là nỗi đau thức tỉnh nhận ra không còn chốn trở về. Mohammed Moussa là thi sĩ người Palestine, sinh sống và sáng tác tại Gaza, ông là thành viên của Gaza Poets Society, một nhóm thi sĩ viết trong điều kiện bị phong tỏa, nơi thơ không nhằm kể lể bi kịch, mà ghi lại sự trống rỗng mà chiến tranh và bạo lực để lại trong đời sống thường ngày.
Không màu xám nào | buồn hơn | xám Noel.| Hai tay mẹ | chắp | về khuya | xám đậm..
Vui lên, nếu bé sơ sinh vẫn còn bồng | còm cõi đó— một ngày rồi phải lớn— | dù con trai không thể cười không thể hát | dù chồng bà đã mất chân tay
rồi những hạt nhiệm mầu | sẽ sinh ra trái tim thiết tha | đập trên những dơ bẩn và thánh thiện
Bước xuống thềm nhà | Đi vào mùa đông trước mặt | Những hàng cây sẽ rung lên | Chiếc khăn quàng cổ gió
Những hạt nước rơi không nhịp điệu / Trên quê hương mùa bão lũ / Tạo ra âm ba sầu thảm / Như khúc cầu hồn của Mozart / Những bản dự báo là niềm hy vọng run rẩy cùng nỗi âu lo / Dập dìu theo con nước / Và những cư dân vùng trũng / Biết cũng chẳng để làm gì / Khi bốn bề mênh mông màu nước bạc Lạnh ngắt / Cùng bóng đêm bao phủ / Gió rít mưa tuôn xối xả con nước cuồn cuộn / Tràn vào mỗi nhà, mỗi con đường, mỗi xóm nhỏ / May mắn cho con người còn biết nguyện cầu / Để có chút bình tâm trong hoạn nạn / Để còn hoài mong vào sự cứu rỗi ở thời khắc lâm chung
Bài thơ gửi Ôn (Thầy Em) vào ngày 31 tháng 10, năm 2023. Và 6 câu thơ Ôn đáp trả gửi lại vào ngày 01 tháng 11 như một lời chào ly biệt.
Lòng cây mấy thưở ai người biết | Từng khóc từng reo đã mấy lần