từ miền ký ức

18/08/202215:58:00(Xem: 3233)
Landscape (1927-1928) - Arshile Gorky (1872-1944)
Landscape (1927-1928) của họa sĩ  Arshile Gorky (1872-1944).



nỗi nhớ treo phất phơ trong gió

bấu víu trên tán cây

lời ca thôi thúc ám ảnh bập bùng sôi

một chút nắng chiều ray rứt

tắt dần về phía núi

khi khoảng trống tím lịm loang nhanh  

tôi dang tay ôm bắt ký ức phân tán theo cơn gió

 

trên con dốc quanh co lang thang vô định

những chùm hoa dại vàng li ti

lay theo gió

điểm nhẹ trên phông hình

chút bình yên còn sót lại trong cõi riêng tư

chốn bất biến bất dị

nơi tôi hú họa tìm tôi

rượt đuổi theo tôi

dù hoang mang chao đảo

sau đêm nghìn lẻ một

giữa vô vàn ngẫu hứng / hệ lụy / rào cản

 

phía bên kia đồi là ranh giới

giữa đêm và ngày / giữa nhớ và quên / giữa thiện và ác

trong chập choạng tranh tối tranh sáng

tôi vật vã gom góp trầm tích dần trôi từ nỗi nhớ hôm nay.

 

– Quảng Tánh Trần Cầm 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lần đầu tiên đến với trang Văn học-Nghệ thuật Việt Báo, Nguyên Thu là một nhà thơ nữ sinh sống ở Việt Nam. Thơ của chị mềm mại, trữ tình, nhưng không thiếu tính cách tân, không ngần ngại phá bỏ ước lệ. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
điện thoại di động reo / chuông gió reo / thanh âm chất chồng ngổn ngang / khép cửa nhốt ráng chiều / nằm yên cô đọng từng khoảnh khắc...
Thơ của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Trần Hạ Vi...
Thơ của các thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn, Trần Hạ Vi, Thy An, Ben Oh
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.